Ụa!! Nguyệt Tích Lương cực kỳ khoa trương quay mặt đi chỗ khác làm động tác nôn mửa. Đau mắt! Quá đau mắt! Mẫu thân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò cưa sừng làm nghé?! Không sợ người ta khinh bỉ sao? Nguyệt Tích Lương tự dưng sởn cả tóc gáy, cảm thấy sau lưng nàng dường như có con dao găm không ngừng đâm chọc. Nàng nuốt nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh cáo của mỗ vị mẫu thân. Nguyệt Tích Lương lặp tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhanh chóng nghiêm chỉnh lên, môi nở nụ cười nịnh nọt. Mẫu thân, ngươi là đẹp nhất! Ngươi làm gì cũng đẹp hết! Về phía Ngu trưởng lão, hắn đã bị vẻ ngoài 'khả ái đáng yêu' của Lăng Tiêu Nhiên làm cho tức chết. Nhưng bản thân hắn cũng là người thông minh, hai người phối hợp còn không đấu lại được nàng, một mình hắn thì đấu lại được chắc? Thế là Ngu trưởng lão rất thức thời chủ động nhận thua. - " Ta thua. Chức vị tộc trưởng là của ngươi. " Mặc dù hắn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và oan uổng nhưng hắn biết, hắn hiện tại không làm được gì Lăng Tiêu Nhiên. Cái tội danh giết Tường trưởng lão, hắn không muốn gánh cũng phải gánh. Lời nói Ngu trưởng lão vừa rơi xuống, tộc nhân Vu tộc liền đồng loạt quỳ gối, hô to. - " Bái kiến tộc trưởng! " Ngu trưởng lão không cam lòng cũng quỳ xuống theo, nói. - " Bái kiến..... tộc trưởng. " Bao nhiêu năm trù tính, bao nhiêu năm tranh đấu lẫn nhau, rốt cuộc cả hắn và Tường trưởng lão đều bại dưới tay một nữ tử. Chỉ là.... kết cục của Tường trưởng lão cũng quá thảm rồi. Ngu trưởng lão hoàn toàn không biết, kết cục của hắn..... sẽ không khác Tường trưởng lão là bao. Hắn đã vui mừng quá sớm rồi. Chỉ thấy Lăng Tiêu Nhiên không có trước hết cho mọi người đứng dậy, nàng mở miệng, giọng nói không to nhưng rõ ràng truyền vào tai từng cá nhân. - " Nếu Lăng Tiêu Nhiên ta đã đảm nhận chức vị tộc trưởng, ta liền muốn cho các ngươi biết cách làm người của ta. Ta không giống Lã Oa, không giống, khác hoàn toàn! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!.... " Gọi trực tiếp tên của Lã Oa, chứng tỏ Lăng Tiêu Nhiên không còn muốn giả vờ giả vịt đóng kịch nữa. Ngu trưởng lão giật mình. Trong lòng ẩn ẩn có cảm giác không thích hợp, nhưng lại không biết không thích hợp ở chỗ nào. Lăng Tiêu Nhiên hài lòng nhìn mọi người vẫn vểnh tai lắng nghe, hơi hạ giọng. - " Ta không biết từ bao giờ Vu tộc chúng ta lại trở nên tàn ác khát máu như vậy, nhưng các ngươi nhìn xem. " Vừa nói, tay nàng vừa chỉ hướng đồ đằng phượng hoàng được điêu khắc sống động như thật trên cột đá trắc nghiệm. - " Bản tính của các ngươi bây giờ có xứng đáng với thần thú thờ phụng của bộ tộc hay không? Thần thú thánh khiết, cao quý, còn các ngươi... nhìn lại mình mà xem. Chỉ biết chém giết người vô tội, lục thân bất nhận, đồng tộc tương sát. Vu tộc lụn bại cũng vởi vì thế.... " Các tộc nhân nhìn theo hướng tay Lăng Tiêu Nhiên, ánh mắt chợt hiện lên bối rối, xấu hổ. Cho như Lăng Tiêu Nhiên nói đúng, bọn hắn cũng cảm thấy nàng đúng. Nhưng mà bọn hắn đã lãnh tình thành tính, nói bỏ..... nhất thời không bỏ được. Bất quá.... bọn hắn biết một điều. Bầu trời vủa Vu tộc vì tân tộc trưởng có lẽ sắp thay đổi! Lăng Tiêu Nhiên nói đến đây thì ngừng lại, nàng nghĩ nghĩ mãi cũng nhớ câu tiếp theo là gì. Nhân lúc những người khác quay đầu nhìn đồ đằng phượng hoàng, nàng liền lén lút lôi từ trong bọc ra một tờ giấy nhàu nát, dùng tốc độ sét đánh đọc lướt qua, miệng lẩm bẩm. Ngay khi sự tập trung của mọi người lại dồn về phía nàng, Lăng Tiêu Nhiên đã cất tờ giấy đi, giả vờ ho khan. - " Khụ! Ta biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì. Nhưng ta thật sự muốn tạo ra một Vu tộc vui vẻ, hòa bình khác với lúc trước. Vì các ngươi rất khó kiểm soát cho nên ta sẽ cho người thay đổi hết luật lệ trong Vu tộc. Ai vi phạm, xử lý không tha! " Tre già măng mọc, chỉ cần chấn chỉnh được lớp người này thì những lớp người tiếp theo được sinh ra sẽ có tư tưởng khác ngay. Bản tính của con người được rèn giũa chủ yếu trong môi trường sống là vậy. - " Rõ thưa Tộc trưởng! " Ngu trưởng lão mơ màng nhìn Lăng Tiêu Nhiên và đám tộc nhân kẻ xướng người họa cứ thế định xuống tương lai Vu tộc. Hắn không nhịn được gầm nhẹ. - " Tộc trưởng, việc này không thể được!! " Một khi hắn vẫn còn trong hội đồng trưởng lão, hắn vẫn có quyền được lên tiếng. Huống chi.... Ngu trưởng lão tự mình cho rằng Lăng Tiêu Nhiên mới thượng vị, căn cơ chưa ổn, cần phải dựa dẫm hơn vào các vị trưởng lão, nàng chắc chắn sẽ không đối đầu với hắn. - " Hửm? Vì sao không thể? " Lăng Tiêu Nhiên có phần tức giận liếc Ngu trưởng lão một cái. Ngu trưởng lão mạc danh cảm thấy sợ hãi, nói. - " Vì.... vì nếu như chúng ta sống hiền lành thì sẽ bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ. Ta nghĩ..... vẫn là để như trước thì tốt hơn. " Lăng Tiêu Nhiên nghe vậy, bật cười khinh miệt, ánh mắt nàng sáng rỡ. - " Có Lăng Tiêu Nhiên ta ở đây, không ai có thể đè đầu cưỡi cổ được các ngươi. Hơn nữa, sống hiền lành không đồng nghĩa với quả hồng mềm thích bóp thì bóp, mặc người khi dễ. Ngược lại, ta càng thích tư tưởng.... có thù tất báo hơn. Để ta cho các ngươi ví dụ..... " Đoạn, nàng hướng Ngu trưởng lão bước qua, kiếm trên tay lần nữa rời khỏi vỏ. Ngu trưởng lão kinh hãi lùi lại vài bước, hắn còn chưa kịp chất vấn hay làm ra phản kháng thì đã cảm thấy lồng ngực bị xuyên thấu. Tốc độ Lăng Tiêu Nhiên rất nhanh, không chỉ Ngu trưởng lão không phản ứng kịp mà những người còn lại cũng tương tự. Lúc bọn hắn nhận ra, thi thể Ngu trưởng lão đã ngã xuống, vùng bụng bị đâm thủng, ruột lòi cả ra ngoài. Chưa đến nửa canh giờ, hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng nhất trong Vu tộc đều quy thiên, điều này có chút.... Lăng Tiêu Nhiên tra lại kiếm vào vỏ, điềm nhiên lau tay. - " Ví dụ như ta giết Ngu trưởng lão không phải là không có lý do. Ta thù hắn, hận hắn. Các ngươi có biết vì sao không? Vì hắn là người đã giết phụ mẫu ta năm đó. Ta nói điều này, các ngươi có hiểu? " Tất cả tộc nhân Vu tộc đều vội vàng ứng một tiếng, không dám lại nghi ngờ tân tộc trưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]