Ụa!!
Nguyệt Tích Lương cực kỳ khoa trương quay mặt đi chỗ khác làm động tác nôn mửa.
Đau mắt! Quá đau mắt!
Mẫu thân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò cưa sừng làm nghé?! Không sợ người ta khinh bỉ sao?
Nguyệt Tích Lương tự dưng sởn cả tóc gáy, cảm thấy sau lưng nàng dường như có con dao găm không ngừng đâm chọc. Nàng nuốt nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh cáo của mỗ vị mẫu thân.
Nguyệt Tích Lương lặp tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhanh chóng nghiêm chỉnh lên, môi nở nụ cười nịnh nọt.
Mẫu thân, ngươi là đẹp nhất! Ngươi làm gì cũng đẹp hết!
Về phía Ngu trưởng lão, hắn đã bị vẻ ngoài 'khả ái đáng yêu' của Lăng Tiêu Nhiên làm cho tức chết. Nhưng bản thân hắn cũng là người thông minh, hai người phối hợp còn không đấu lại được nàng, một mình hắn thì đấu lại được chắc?
Thế là Ngu trưởng lão rất thức thời chủ động nhận thua.
- " Ta thua. Chức vị tộc trưởng là của ngươi. "
Mặc dù hắn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và oan uổng nhưng hắn biết, hắn hiện tại không làm được gì Lăng Tiêu Nhiên. Cái tội danh giết Tường trưởng lão, hắn không muốn gánh cũng phải gánh.
Lời nói Ngu trưởng lão vừa rơi xuống, tộc nhân Vu tộc liền đồng loạt quỳ gối, hô to.
- " Bái kiến tộc trưởng! "
Ngu trưởng lão không cam lòng cũng quỳ xuống theo, nói.
- " Bái kiến..... tộc trưởng. "
Bao nhiêu năm trù tính, bao nhiêu năm tranh đấu lẫn nhau, rốt cuộc cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776813/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.