Mẹ nó Phong Hoan, ngươi nếu không chữa trị được thật thì đợi lão tử về xé xác ngươi đi!
Ngu trưởng lão hung hăng trừng Nguyệt Tích Lương, không tiếng động đe dọa, thực chất hắn đang khóc không ra nước mắt.
Nang giật giật khóe môi, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Ngươi vô lý! Là ngươi lôi ta đến đây, là ngươi tự chủ trương, là ngươi không chịu hỏi ý kiến ta trước, sao bây giờ lại trút hết lên đầu ta? Ta dễ bị bắt nạt thế ư?
Thôi được rồi, Nguyệt Tích Lương chấp nhận nhìn vào sự thật, đó là với thân phận hiện tại.... nàng đúng là quả hồng mềm không thể mềm hơn nha!
- " Bắt đầu đi. "
Lã Oa phất tay ra hiệu cho mọi người nhường đường để Nguyệt Tích Lương có lối đi vào giường bệnh.
Nàng hít sâu một hơi, trong lòng thì bình tĩnh không gợn sóng nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ nơm nớp lo sợ, hít một hơi thật sâu, dáng dấp cứng ngắc, bước đi nặng nề.
'Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
Tráng sĩ một đi không trở lại! "
Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn như tráng sĩ đi ra chiến trường của Nguyệt Tích Lương, Ngu trưởng lão bất lực che mặt, không nỡ nhìn thẳng.
Thôi xong! Lần này xong rồi! Lần này hắn chơi ngu rồi!
Không phải tên này thật không lên được mặt bàn đó chứ?!
Trái ngược với Ngu trưởng lão, những người còm lại thì ôm ngực xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa chờ đợi Ngu trưởng lão một phen mất mặt.
Nguyệt Tích Lương đi đến bên giường, đưa tay, phập phần mạnh mẽ kéo màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776801/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.