Tường trưởng lão cho dù chỉ là cử động nhỏ thôi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, mặt già tái nhợt, mồ hôi vã như tắm.
- " Đồ hỗn đản! Ngươi..... nhẹ.... nhẹ một chút. Ai ui.... ta gãy.... gãy xương rồi.... "
Hí..... ra tay thật ngoan! Thật tàn nhẫn! Không biết kính già yêu trẻ hay sao chứ?
Tường trưởng lão tóc tai bù xù, trên đầu còn dính vài cọng rau bốc mùi thum thủm, khỏi cần nghĩ cũng biết nó vốn ở trong cái bao bố.
Thủ vệ thấy thế liền vội vàng thả lỏng tay, nhẹ nhàng nhất có thể đỡ Tường trưởng lão ngồi lại giường, phân phó với đồng bạn bên cạnh.
- " Mau đi gọi đại phu đến đây! Với lại.... không được để thích khách chạy thoát! "
Có thích khách đến ám toán Tường trưởng lão mà đến tận bây giờ bọn hắn mới cứu nguy, nghĩ nghĩ lại cũng cảm thấy mình thật vô dụng. Nếu tộc trưởng trở về biết được, bọn hắn chắc chắn sẽ bị lột một tầng da.
Cũng may, Tường trưởng lão dường như bị dọa sợ rồi, không đòi xử phạt bọn hắn, ngược lại còn mang lòng cảm kích. Con người một khi cận kề cái chết đúng là dễ thay đổi. Tường trưởng lão thường ngày khắt khe không người địch nổi!
Đại phu nửa đêm nửa hôm bị thủ vệ đá hỏng cửa phòng, phá bĩnh giấc ngủ, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị xách cổ chạy như bay, thiếu chút nữa nôn mửa giữa đường.
Cho ta xin! Các ngươi có thể từ từ được không? Ta là đại phu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776780/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.