Chương trước
Chương sau
Trong đầu Tường trưởng lão bất giác hiện lên hình ảnh đầu, cổ mỗi thứ một nơi vô cùng khủng bố, Tường trưởng lão dường như sắp khóc đến nơi. Làm ơn đi, hắn thường ngày chỉ hơi độc ác một chút, keo kiệt một chút, tham vọng một chút,..... nhưng cũng không đến nỗi bị quả báo phải không?
Dù sao, tay hắn đâu có dính nhiều máu tươi. Đều là do hắn sai thủ hạ đi giết người đó chứ, máu có dính thì cũng không dính lên hắn....
Nghĩ đến đây, Tường trưởng lão thực sự có hơi chút chột dạ. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn đây là tự lừa mình dối người. Bất quá.... ai bảo hắn sợ chết đâu, tự an ủi cũng không được à?!
- " Ư ư ư... "
Trường trưởng lão kịch liệt cựa quậy thân mình, ý đồ biểu đạt suy nghĩ.
Các ngươi muốn gì ta đều cho! Chỉ cần không giết ta liền tốt!
- " Ai nha! Ngươi thật là, nóng lòng muốn chết như vậy sao? Được rồi.... ta thành toàn cho ngươi.... "
Đôi mắt Nguyệt Tích Lương cong cong thành hình trăng khuyết, tràn ngập ý cười cùng khinh bỉ.
Nàng khẽ nâng tay, thanh kiếm dưới ánh nến lóe lên tia sáng lạnh lẽo đến thấu xương. Sát khí bỗng chốc nổi lên, đến cả Tường trưởng lão cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Sát khí này không hoàn toàn là giả, nói cách khác.... Nguyệt Tích Lương thực sự muốn giết người trước mặt. Nàng biết, mẫu thân ở trong Vu tộc chịu không ít ủy khuất, cho dù mẫu thân không nói rõ ràng nhưng nàng vẫn là hiểu được.
Còn Tường trưởng lão, hắn có lẽ chỉ chấp hành mệnh lệnh của tộc trưởng. Nhưng.... như vậy thì tính sao? Hắn đã làm tổn thương Lăng Tiêu Nhiên, dù là ít hay nhiều, trong tiềm thức của Nguyệt Tích Lương hắn đều đáng chết!
Nếu có cơ hội, chắc chắn nàng sẽ không do dự mà giết Tường trưởng lão. Thế nhưng.... bản thân nàng biết.... bây giờ còn không phải lúc.
Môi nhỏ động động, Nguyệt Tích Lương lẩm bẩm như ác ma.
- " Vĩnh biệt..... "
Vụt!!!
Tiếng xé gió vang lên, thanh kiếm lấy tư thế sét đánh không kịp hướng phần cổ Tường trưởng lão bổ xuống, không một chút do dự.
- " Ư.... "
Tường trưởng lão lâm vào tuyệt vọng, sợ hãi tột cùng.
Trong nháy mắt này, Bắc Mạc Quân cứ ngỡ Nguyệt Tích Lương sẽ không khống chế được mà giết người, phá tan kế hoạch.
Nhưng, sự thật chứng minh. Hắn đã quá coi thường định lực của vương phi nhà mình.
- " Tưởng trưởng lão! Tường trưởng lão! Người không sao chứ?! Tường trưởng lão!! "
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của đội ngũ tuần tra cùng tiếng gõ cửa rầm rầm. Hiển nhiên tiếng động trong này đã làm kinh động đến bên ngoài.
Kịch!
Ngay khi lưỡi kiếm sắc bén chỉ còn cách cổ Tường trưởng lão một phân nữa, Nguyệt Tích Lương bất ngờ khựng lại. Không thừa không thiếu, vừa vặn canh đúng thời gian.
Tường trưởng lão nằm bẹp dưới đất run như chó chết, dưới hạ thân tràn ra thứ nước màu vàng ô uế, hôi rình. Hắn bị dọa tiểu ra quần!
Bắc Mạc Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gắng khắc chế căn bệnh khiết phích nổi lên, làm như hoảng hốt nói.
- " Chúng ta đã bị phát hiện, đi mau! "
Chỉ chờ có thế, Nguyệt Tích Lương lặp tức thu kiếm, vẻ mặt thờ ơ như thể kẻ vừa rồi sát khí đùng đùng không phải là nàng vậy. Nàng nhìn cửa phòng, lại liếc về phía đũng quần ướt sũng của Tường trưởng lão đầy ghét bỏ.
- " Đáng ghét, lại làm cho ngươi tránh thoát một kiếp! "
Tường trường lão vốn kinh tủng sắp phát ngất, bỗng nhiên được kéo trở về với trần gian.
Hắn.... hắn không có chết?
Hắn được tha?
Ô ô ô..... hắn rốt cuộc không phải chết!
Trường trưởng lão lão lệ tung hoàng, trong lòng điên cuồng cảm tạ trời phật. Đội tuần tra, đến đúng lúc lắm, phải thưởng!
Bắc Mạc Quân kéo lấy tay Nguyệt Tích Lương, vội lên tiếng.
- " Đi mau! Nếu không sẽ không kịp! "
Nguyệt Tích Lương gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Mưu đồ đều đã hoàn thành, đã đến lúc bọn họ trở về để tránh Ngu trưởng lão phát hiện.
Trước khi đi, Nguyệt Tích Lương không cam lòng đạp vài phát thật mạnh vào người Trường trưởng lão, thậm chí còn cố tình di di chân.
Răng rắc!
Tiếng mấy chiếc xương sườn đứt đoạn, nghe đau điếng cả người.
Mặc kệ Tường trưởng lão rên hừ hừ dưới chân nửa sống nửa chết, Nguyệt Tích Lương đắc ý nói.
- " Bây giờ ta không giết ngươi nhưng không có nghĩa sau này ta sẽ không giết ngươi. Nhớ đấy, đừng nên đối đầu với Ngu..... chủ tử nhà ta! Chủ tử nhà ta không phải dễ chọc, ngươi cứ cẩn thận cái mạng của mình! "
Hai lần "nhỡ miệng" nói ra từ " Ngu ", Tường trưởng lão nếu còn không biết chủ tử trong miệng nàng là ai thì đúng là ngu hết thuốc chữa.
Nói xong, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân trực tiếp phá cửa sổ lao ra ngoài. Thu liễm là gì? Chúng ta không biết!
- " Người đâu! Mau đuổi theo, có thích khách!! "
Đương nhiên, đuổi theo thì cứ đuổi, bắt được hai kẻ phúc hắc làm chuyện xấu này mới là lạ.
Rầm!
Cửa phòng bị người đạp đổ, rất nhanh thủ vệ liền phát hiện thị thiếp chết ngất trong vũng máu cùng Tường trưởng lão quằn quại trong vũng.... nước tiểu.
Bọn hắn vội vàng chạy lại nâng Tường trưởng lão dậy, cởi bao bố, giải á huyệt, khi lại gần còn không quên vận công nín thở.
Thực xin lỗi, nhưng mà rất khai!
- " Trưởng lão..... ngài..... không sao chứ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.