Trong đầu Tường trưởng lão bất giác hiện lên hình ảnh đầu, cổ mỗi thứ một nơi vô cùng khủng bố, Tường trưởng lão dường như sắp khóc đến nơi. Làm ơn đi, hắn thường ngày chỉ hơi độc ác một chút, keo kiệt một chút, tham vọng một chút,..... nhưng cũng không đến nỗi bị quả báo phải không?
Dù sao, tay hắn đâu có dính nhiều máu tươi. Đều là do hắn sai thủ hạ đi giết người đó chứ, máu có dính thì cũng không dính lên hắn....
Nghĩ đến đây, Tường trưởng lão thực sự có hơi chút chột dạ. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn đây là tự lừa mình dối người. Bất quá.... ai bảo hắn sợ chết đâu, tự an ủi cũng không được à?!
- " Ư ư ư... "
Trường trưởng lão kịch liệt cựa quậy thân mình, ý đồ biểu đạt suy nghĩ.
Các ngươi muốn gì ta đều cho! Chỉ cần không giết ta liền tốt!
- " Ai nha! Ngươi thật là, nóng lòng muốn chết như vậy sao? Được rồi.... ta thành toàn cho ngươi.... "
Đôi mắt Nguyệt Tích Lương cong cong thành hình trăng khuyết, tràn ngập ý cười cùng khinh bỉ.
Nàng khẽ nâng tay, thanh kiếm dưới ánh nến lóe lên tia sáng lạnh lẽo đến thấu xương. Sát khí bỗng chốc nổi lên, đến cả Tường trưởng lão cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Sát khí này không hoàn toàn là giả, nói cách khác.... Nguyệt Tích Lương thực sự muốn giết người trước mặt. Nàng biết, mẫu thân ở trong Vu tộc chịu không ít ủy khuất, cho dù mẫu thân không nói rõ ràng nhưng nàng vẫn là hiểu được.
Còn Tường trưởng lão, hắn có lẽ chỉ chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776779/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.