Trước đại môn Nguyệt vương phủ, Lãnh Phong ngửa đầu nhìn tấm biển đầy khí phách, trong mắt hiện rõ sự khinh miệt. Hắn hoàn toàn không hiểu, một vương gia khác họ của Cảnh Lăng đế quốc nhỏ bé mà thôi, tại sao có thể làm cho Lăng Tiêu Nhiên, nữ tử kiêu ngạo như vậy tự nguyện gả?
Lãnh Phong hắn không tin, nam nhân đó còn ưu tú hơn hắn, tất cả là do Lăng Tiêu Nhiên không có mắt nhìn người.
Ầm!
Đại môn Nguyệt vương phủ bị người ta trực tiếp đá bay, cát bụi mù mịt. Âm thanh lớn như vậy đương nhiên cũng làm kinh động tới những người ở bên trong.
Trong đại sảnh, Lăng Tiêu Nhiên, Nguyệt Kinh Thiên, Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt đang vây quanh Nguyệt Mặc Ngôn chọn y phục phù hợp cho bé để chuẩn bị đi tham gia yến tiệc mừng thọ của hoàng thượng.
Hiên Viên Dật không biết từ bao giờ đã trở về Ly Mẫn quốc để giúp phụ hoàng hắn xử lý việc triều chính, dù cho không cam tâm tình nguyện.
Nghe thấy động tĩnh bất thường, Nguyệt Kinh Thiên khó chịu cau mày, khuôn mặt tuấn lãng phủ một tầng mây đen, trầm giọng quát.
- " Là ai có can đảm đến Nguyệt vương phủ của ta gây sự?! "
Nên nhớ ở đất Cảnh Lăng, Nguyệt vương hắn dẫu sao cũng quyền hành ngập trời, dưới một người trên vạn người. Đã lâu không thấy ai có mắt không tròng như vậy.
Quản gia hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, vẻ kinh hách không thể nào giấu giếm được, trên người còn dính đầy máu tươi.
- " Vương gia, không tốt! Bên ngoài bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776763/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.