Triển Chính Hi hoảng sợ quơ tay loạn xạ, lo lắng gọi.
- " Kiến Nhất.... Kiến Nhất, ngươi ở đâu? Ngươi ở đây có đúng không? Tại sao ta không nghe thấy tiếng chém giết nữa? Kiến Nhất..... "
Nội tâm Triển Chính Hi dâng trào lên nỗi bất an khó nói thành lời, tâm can quặn thắt lại.
Kiến Nhất cầm lấy bàn tay nhuốm máu của Triển Chính Hi, áp lên má mình, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười thập phần ôn nhu. Giữa tràng cảnh máu tanh ghê rợn, Kiến Nhất như một cành trúc kiên cường, chưa bao giờ tỏa sáng đến vậy.
- " Chính Hi..... yêu ngươi.... rất yêu ngươi. "
Đây là câu nói cuối cùng của Kiến Nhất, hai mắt hắn nhắm lại, lực đạo trên tay buông lỏng, đầu ngục xuống vai Triển Chính Hi, hoàn toàn đoạn khí. Kiến Nhất chết rồi.
- " Kiến Nhất?...... Nhất? "
Ở một thời khắc này, hỗn loạn chiếm hết thâm tâm Triển Chính Hi. Hắn ở trong bóng tối đưa ra bàn tay duy nhất, mò mẫm tấm lưng cường tráng của Kiến Nhất, tinh thần nôn nóng, khẩn trương đến cùng cực.
Bàn tay hắn đột ngột chạm đến nhiệt độ âm nóng của máu và binh khí sắc lạnh, nhiều như thế. Triển Chính Hi run rẩy ôm lấy Kiến Nhất, lạc giọng.
- " Kiến Nhất?! Kiến Nhất, ngươi có nghe thấy sao? Ngươi đừng dọa ta..... ngươi đừng dọa ta mà! Ngươi hãy nói một câu đi!! Mắt ta không nhìn thấy, không nhìn thấy ngươi..... ngươi nói một câu a! Ngươi mau nói!! "
To lớn khiếp sợ tràn ngập tâm trí Triển Chính Hi, hắn thật hận tại sao mình không nhìn thấy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776762/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.