Buổi tối, Nguyệt Tích Lương với Bắc Mạc Quân và bốn tên hạ nhân nữa dưới trướng Ngu trưởng lão cùng mang thi thể những nữ tử đã chết vì bệnh dịch ra khỏi địa bàn Vu tộc, đi xuống chân núi Phong Lộng.
Số người chết không ít, lên tới hơn hai mươi người, chất đầy hai chiếc xe đẩy lớn.
Nguyệt Tích Lương trực tiếp dùng quyền hành, ỷ lớn hiếp bé, bắt bốn người còn lại đẩy xe, còn nàng và Bắc Mạc Quân ngược lại nhàn nhã đi trước, vừa đi vừa ngắm cảnh, cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa rải từ đỉnh núi đến chân núi.
Bốn người thấp cổ bé họng nào đó mệt bở hơi tai, thở hồng hộc như trâu, đến nơi nằm thẳng cẳng, thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà " Phong Hoan ".
Nguyệt Tích Lương khinh bỉ đạp cho mỗi tên một phát, bắt bọn hắn cầm xẻng đào hố, nhanh, ngay và lặp tức.
Mấy kẻ đáng thương đồng loạt trợn trắng mắt, mối hận với " Phong Hoan " nhân lên gấp bội lần. Nhưng mà bọn hắn không cãi được cũng không dám cãi, đành ngậm ngùi giao lưu với đất, mất chín trâu hai hổ đào ra một cái hố lớn.
Xong xuôi, Nguyệt Tích Lương mở miệng đuổi người.
- " Các ngươi trở về tộc địa đi, những việc còn lại để cho hai người chúng ta. "
- " Hả? Th..... thật? "
Bốn người hơi sững sờ, có chút không tin tưởng " Phong Hoan " lại tốt bụng dễ dàng buông tha cho bọn hắn như vậy.
Nguyệt Tích Lương cười tủm tỉm.
- " Các ngươi không muốn? " .
- " Muốn! Muốn chứ! Tạm biệt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776757/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.