Bắc Mạc Quân khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động muốn đi giết người, hắn cẩn thận lau mực nước dính ở trán nàng, thoa dược. Yên lặng chốc lát, hắn dường như không ghét bỏ trên mặt nàng còn đang đeo mặt nạ da người xấu xí, hướng môi nàng rơi xuống một nụ hôn.
- " Không có lần sau. Nếu nàng tự làm mình bị thương một cách ngu ngốc như thế nữa, ta không cần biết đối phương là ai, đại cục là cái gì, ta trước tiên phải làm hắn trả giá gấp mười mới được. "
Nguyệt Tích Lương là trân bảo của hắn, chính bản thân hắn còn không nỡ làm đau nàng một mảy may. Ngu trưởng lão vậy mà dám?!
Con mẹ nó, người đau là nàng, sao hắn lại cảm thấy nghẹn khuất đây?
Nguyệt Tích Lương hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, bàn tay nhàn rỗi giở trò biến thái bóp bóp mông Bắc Mạc Quân.
- " Được rồi, nhớ rồi thưa Quân ma ma! "
Còn nhớ lần đầu gặp hắn, nàng vỗ mông hắn, còn hỏi hắn là công hay là thụ.
Nói ra cũng lạ, giờ thì hay rồi, người mà nàng ra sức trêu chọc, tác hợp lại nghiễm nhiên trở thành nam nhân của nàng.
Bỗng dưng nàng thấy thực có lỗi, bởi vì nàng mà cộng đồng giới tính thứ ba của ngũ quốc mất đi một đóa hoa rực rỡ. Chậc, nhưng biết làm sao được, nam nhân đã được nàng nhận định rồi thì dù có cong thật nàng cũng bẻ thành thẳng! Mặc cho chuyên môn của nàng có là bẻ từ..... thẳng thành cong đi chăng nữa, hắc hắc.
Bắc Mạc Quân bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776756/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.