Nguyệt Tích Lương cố gắng phớt lờ cái đau buốt trên trán, cúi thấp đầu, tỏ vẻ sợ sệt cùng kinh hồn bạt vía run run lên tiếng.
- " Ngu..... Ngu trưởng lão. "
Ngu trưởng lão hừ lạnh, ngồi xuống ghế trúc, chỉ tay vào Nguyệt Tích Lương mắng nhiếc.
- " Phong Hoan, ngươi có biết tội hay không? Khốn khiếp! Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, trông coi những tiện nhân kia cho tốt. Ngươi ngược lại không nghe lời ta, tức chết lão phu! "
Nguyệt Tích Lương giả vờ kinh ngạc ngẩng đầu, trợn to mắt, không hiểu hỏi lại.
- " Ngu trưởng lão..... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
Ngu trưởng lão nhìn khuôn mặt xấu xí kệch cỡm thêm phần ngu ngốc của " Phong Hoan " chỉ muốn đập chết tươi tại chỗ. Nhưng nhớ lại Phong Hoan vẫn còn tác dụng với hắn, cho nên Ngu trưởng lão cố nén cơn giận, gằn từng chữ.
- " Chuyện gì? Ngươi tự xem xem đã xảy ra chuyện gì. Người đâu, mang vào! "
Theo lời nói của Ngu trưởng lão rơi xuống, người bên ngoài nhanh chóng khiêng vào hai cái cáng được phủ vải trắng đặt dưới đất, sau đó không nói một lời lui ra ngoài.
Ngu trưởng lão nhấp một ngụm trà cho nhuận khí, hất mặt nói.
- " Xem đi. "
Nguyệt Tích Lương không hề chậm trễ ngồi xổm xuống, vạch lớp vải trắng phủ trên hai cái cáng ra. Quả đúng như nàng dự đoán, trước mặt là xác của hai nữ tử, khuôn mặt các nàng trắng bệch, môi tím tái, làn da còn xuất hiện mấy nốt ban đỏ. Nhìn tình trạng chắc đã chết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776754/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.