Nguyệt Tích Lương không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, không biết đã đổi bao nhiêu tư thế, cũng không biết nàng đã cao trào lần thứ mấy, bởi vì giữa lúc mây mưa ngập trời..... nàng ngất đi. Vâng, là bị làm đến ngất đi! Rất xấu hổ phải không? Tất cả là do tên ngu đần Bắc Mạc Quân kia không biết tiết chế!
- " Ưm..... "
Nguyệt Tích Lương khẽ rên lên một tiếng, mở đôi mắt mông lung. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt gợi đòn của vị vương gia nào đó. Bản thân nàng đương nhiên đang nằm trên chiếc giường đã được Bắc Mạc Quân dọn sạch sẽ của Phong Hoan.
Nàng ghét bỏ dơ tay lên véo má hắn, cất giọng nói bị lạc đi bởi rên nhiều.
- " Bây giờ là giờ nào rồi? "
Bắc Mạc Quân nhìn trời, trả lời.
- " Giờ mùi. "
Nguyệt Tích Lương thở ra một hơi, cuộn mình vào trong chăn, lèm bèm.
- " Nga.... vẫn còn sớm như vậy? Ta ngủ thêm một chút. "
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ lôi nàng ra từ trong chăn ấm, với lấy bộ y phục khoác lên người nàng, đen mặt nói.
- " Ngu trưởng lão chết tiệt kia cho người đến gọi nàng qua, đã từ hai canh giờ trước rồi. "
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì hơi hơi tỉnh ngủ, vươn vai, để mặc cho Bắc Mạc Quân sửa soạn giúp nàng, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
- " Chắc là dược của ta đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Chàng có đi hay không? "
Bắc Mạc Quân lắc đầu, vừa đeo mặt nạ da người cho nàng vừa trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776753/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.