Thế nhưng, kể cả có cứu những nử tử này thì Bắc Mạc Quân vẫn phải đảm bảo kế hoạch của bọn hắn không bị xáo trộn. Cái bọn hắn muốn là xâm nhập vào Vu tộc ăn trộm chứ không phải là chính diện khai chiến. Nếu khai chiến mà nói, hai người chắc chắn sẽ không thoát thân dễ dàng được.
Có câu " không vì mình, trời tru đất diệt " đúng lắm. Bọn họ chỉ có thể giúp đỡ trong khả năng của mình mà thôi.
Trao đổi vài câu, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân song song đi đến trước cửa phòng, dùng chân đạp vào cửa tạo thành tiếng " rầm rầm " vang dội.
- " Có ai không? Mở cửa! Mau mở cửa! "
Rầm rầm rầm!
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đạp càng ngày càng mạnh, đạp đến cánh cửa cơ hồ sắp hỏng mất. Rốt cuộc, một lúc sau đó mới có người mở cửa, quát.
- " Tiện nhân! Các ngươi ồn ào cái gì?! "
Trước căn phòng này lúc nào cũng có hai gã tộc nhân Vu tộc canh giữ. Vốn bọn hắn không muốn để ý những nữ tử ở trong, thế nhưng bây giờ đang là đêm tối, nếu kinh động đến những người khác thì không hay.
- " A! "
Nguyệt Tích Lương làm ra vẻ sợ hãi ngã ngồi xuống đất, bả vai run rẩy kịch liệt. Nàng nước mắt lưng tròng xem hai nam tử xấu xí trước mặt, nhẹ giọng nói.
- " Xin lỗi vì đã làm phiền nhị vị đại ca, thế nhưng mà..... tỷ muội chúng ta.... cái đó..... muốn đi tiểu tiểu a.... "
Hai người canh cửa đang định bạo phát thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776733/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.