Giữa trưa ngày hôm sau, Bắc Mạc Quân tinh thần sáng láng và Nguyệt Tích Lương bủn rủn tay chân lết về phía phòng của Hiên Viên Dật.
Lúc hai người đến thì trong phòng đã tụ tập đầy đủ người, đang ngồi nói chuyện phiếm với Hiên Viên Dật vừa mới tỉnh lại không lâu, không khí cực kỳ hòa hợp.
Hiên Viên Dật vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyệt Tích Lương đứng ở cửa, tầm mất nhất thời bị trấn trụ.
Mặc dù biết nàng đã trở về, mặc dù biết người hôm qua ra tay cứu hắn chính là nàng nhưng giờ phút này, khi thực sự nhìn thấy nàng, Hiên Viên Dật hắn vẫn không kìm lòng được mà rung động.
Nguyệt Tích Lương..... không biết trong những năm này hắn đã tự nhủ tên nàng bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, từ khi nàng rời khỏi Ly Mẫn, từ khi nàng mất tích.... hắn chợt nhận ra, hắn thích nàng nhiều hơn là hắn tưởng.
Mà không, không phải thích..... có lẽ là yêu đi? Hắn cũng không biết nữa, dẫu sao trước giờ cảm xúc của hắn dành cho nàng không giống với bất kỳ ai cả.
Nguyệt Tích Lương lên tiếng hỏi Hiên Viên Dật.
- " Ngươi tỉnh? Có thấy không khỏe chỗ nào hay không? "
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười dịu dàng như gió xuân tháng ba.
- " Ta không sao. Tất cả là nhờ có nàng, cảm ơn. "
Có lẽ ánh mắt Hiên Viên Dật nhìn Nguyệt Tích Lương không hề kiêng dè, rất cháy bỏng, rất nồng nàn làm cho mấy người ngồi cạnh hắn kìm không được dịch mông cách xa hắn ra một chút.
Ngươi nhìn nữ nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776721/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.