Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Bắc Mạc Quân chỉ muốn ăn một bữa cơm hai người, thế nhưng khi ra đến đại môn thì bỗng dưng lại lòi ra thêm ba cái đuôi to đùng ở đằng sau.
Nguyệt Hạo Thần, Hiên Viên Liệt, Kiến Nhất cười hì hì, mặc kệ ánh mắt sắc lạnh của mỗ vị vương gia, mặt dày mày dạn bám góc áo hắn để ăn trực.
Nguyệt Hạo Thần là muốn gần muội muội, Hiên Viên Liệt bởi vì người ở trên đi nên mới đi theo, Kiến Nhất thuần túy là vì hết bạc, bạc của hắn đã bị Triển Chính Hi bóc lột hết rồi.
Nguyệt Tích Lương không để tâm có thêm người đi cùng, chỉ là cảm thấy ánh mắt ba người nhìn nàng có chút kỳ lạ.
Khi nàng nhìn lại bọn hắn thì người nào cũng giống người nào, đồng loạt ho khan, giả vờ nhìn trời ngắm mây.
Ây da, hôm qua nghe được thứ không nên nghe, ngượng ngùng quá đi!
Nhìn xem, hai người đại chiến kịch liệt đến nỗi Nguyệt Tích Lương không đi được nữa rồi.
Nguyệt Hạo Thần mặc dù khó chịu trong lòng nhưng vì lợi ích muội muội, hắn thật không tình nguyện đi lên, nhón chân, vỗ vai Bắc Mạc Quân một cái, ý vị thâm thường lên tiếng.
- " Ngươi nên tiết chế một chút, dù sao cũng khá lớn tuổi rồi.... "
Nguyệt Hạo Thần cố tình dừng lại trong giây lát để nhìn Bắc Mạc Quân một lượt, khẽ lắc đầu, bồi thêm một câu.
- " Làm nhiều hư thận! "
- " Khụ khụ! "
Nguyệt Tích Lương nghe ca ca nhà mình nói vậy, trực tiếp bị sặc nước miếng, ho sù sụ.
Lớn tuổi? Hư thận?
Ca ca, ngươi thật độc nha!
Bắc Mạc Quân mới hai mươi lăm tuổi, đúng độ tuổi tinh lực dồi dào, già đâu mà già. Huynh còn không nhìn lại mình kiếp trước, ba mươi tuổi mà vẫn chưa được một lần khai trai, có tư cách nói người ta hay sao?
Nguyệt Tích Lương không biết, đối với kẻ cướp mất muội muội yêu quý của mình, Nguyệt Hạo Thần nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Hai mươi lăm tuổi có lẽ không quá già, thế nhưng so với Nguyệt Tích Lương mới mười lăm tuổi mơn mởn..... thật đúng là trâu già gặm cỏ con.
Kiến Nhất nhịn cười đến nỗi cả người run rẩy, bị ánh mắt sắc lạnh của Bắc Mạc Quân lướt qua liền giả bộ nghiêm chỉnh. Chỉ là khóe môi hơi giương cao đã bán đứng chính hắn.
Hiên Viên Liệt thì không có gì cố kị, trực tiếp ôm bụng cười ha hả hưởng ứng Nguyệt Hạo Thần.
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân đen sì, gạt tay Nguyệt tổng ra, bước đi nhanh hơn, bỏ lại một câu không đầu cũng không đuôi.
- " Lo mọc lông đi. "
Ai bảo Bắc Mạc Quân kiệm lời, không biết đấu võ mồm? Xin hãy tự vả vào mặt mình một cái!
Cánh tay Nguyệt Hạo Thần cứng đờ giữa không trung, gân xanh trên huyệt thái dương giật đùng đùng, bị nội thương cực kỳ trầm trọng.
Nếu có ai hỏi hắn hận nhất cái gì? Xin trả lời, hắn hận nhất là lão thiên gia cho hắn trọng sinh vào thân xác tiểu oa nhi năm tuổi. Được rồi, tiểu oa nhi thì tiểu oa nhi, nhưng cớ sao muội muội hắn lại lớn tuổi hơn hắn? Thiên lý ở đâu cơ chứ?
Bây giờ muội phu còn chê hắn chưa mọc đủ lông. Con mẹ ngươi chưa mọc đủ lông!
Lông kiếp trước của lão tử mọc thành rừng rậm Amazon đấy!
Trong mắt người khác, Nguyệt Hạo Thần là ca ca kết nghĩa của Nguyệt Tích Lương. Mặc dù không hiểu tại sao Nguyệt Tích Lương lại nhận một người nhỏ tuổi hơn làm ca ca, thế nhưng Bắc Mạc Quân không có ý định hỏi nàng.
Nếu nàng muốn nói, nàng sẽ tự nói với hắn. Ai cũng có bí mật của riêng mình, chính hắn còn có nữa là.
Một nhóm năm người đi đến tửu lâu xoa hoa nhất trong đế đô Ám Dạ, tên là Liên Hoa Lâu. Nói ra cũng khéo, Nguyệt Hạo Thần vừa mới cho người mua lại tửu lâu này, bây giờ nó là vật sở hữu trong túi hắn.
Gọi một bàn đầy thức ăn, Nguyệt Tích Lương bắt đầu đánh chén. Thỉnh thoảng nàng ngó ra ngoài cửa sổ, bất chợt nhìn thấy một đoàn người vận chuyển các hòm đồ từ hoàng cung Ám Dạ ra ngoài, nàng tò mò hỏi.
- " Bọn họ đang làm cái gì vậy? "
Bắc Mạc Quân nhìn thoáng qua, trả lời nàng.
- " Chuyển bảo vật. "
- " Bảo vật? "
Nguyệt Tích Lương không hiểu.
- " Bảo vật bồi thường tổn thất tinh thần cho nàng. Bọn hắn đang chuyển đồ về Cảnh Lăng. "
Kiến Nhất vui vẻ gật đầu, phụ trách nói thêm vào.
- " Vương gia đã vơ vét hết đồ trong bảo khố của hoàng cung Ám Dạ, ngân khố cũng tiện tay lấy luôn. Bây giờ bọn hắn nghèo đến nỗi phải ăn cháo! "
Hai mắt Nguyệt Tích Lương lấp lánh kim quang, miệng đầy dầu mỡ " bẹp " một tiếng hôn lên má Bắc Mạc Quân, cười tít mắt.
- " Làm tốt lắm, chàng thật hiểu rõ ta nha! "
Nhị vương gia mắc bệnh sạch sẽ hiếm khi không nổi cơn, sủng nịnh vuốt đầu nàng.
Kiến Nhất bĩu môi, tiếp tục mở miệng nói.
- " Thế đã là gì. Trong buổi sáng ngày hôm nay, vương gia đã cho người đốt trụi phủ thái tử, cạo đầu trọc đầu hoàng hậu Hoàn Nhan Dung Ca, bắt Hàn Vũ giao ra thanh tuyệt thế bảo kiếm của hắn, giao ra rồi còn đánh hắn thừa sống thiếu chết, đòi Ám Dạ mười tòa thành trì,...... "
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há hốc mồm, không ngờ trong lúc nàng ngủ hắn đã làm được nhiều việc như vậy.
Chắc hẳn giờ này hoàng thất Ám Dạ đang loạn thất bát tao hết cả lên. Thật hả dạ!
Nguyệt Hạo Thần không phục cắn một miếng đùi gà, nói nhỏ.
- " Nếu không phải lão tử tâm địa bồ tát, thương xót bình dân bá tánh thì đã đánh sập kinh tế của Ám Dạ rồi. "
Nguyệt Hạo Thần cảm thấy việc tốt đều bị Bắc Mạc Quân cướp mất. Nguyệt Tích Lương là hắn cứu ra, trả thù là hắn trả. Nguyệt Hạo Thần chưa bao giờ ấm ức như lúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.