Tiểu Màn Thầu đỏ mặt, có chút làm nũng kéo lấy y phục Nguyệt Tích Lương, làu bàu trong cổ họng như tự nói với chính mình.
- " Nô tỳ sẽ chỉ xưng " nô tỳ " với quận chúa và người nhà của người. Mặc kệ người khác suy nghĩ cái gì, nô tỳ chính là không muốn thay đổi. "
Từ lúc nàng còn nằm trong tã lót đã được bán đến Nguyệt vương phủ. Phụ mẫu không thương, không yêu cho nên mới bán nàng lấy vài lượng bạc ít ỏi trang trải cuộc sống.
Tiểu Màn Thầu đã tự nhủ lòng mình, nàng không có người nhà. Trong cuộc sống của nàng, chủ tử là tất cả, là thần, là phật, là tín ngưỡng.
Huống chi, vương gia và vương phi đối xử với nàng tốt lắm, không thiếu ăn, thiếu mặc, nàng được học đọc, học viết, học lễ nghi gia giáo, có thể nói là ân trọng như núi.
Bây giờ dù cho có đổi đời, trèo lên đầu cành làm phượng hoàng thì đã sao? Nàng vẫn chính là nàng, là Tiểu Màn Thầu bò lên từ dưới đáy của xã hội, là một nha hoàn thiếp thân của Tích Lương quận chúa.
Nguyệt Tích Lương làm sao lại không hiểu suy nghĩ của Tiểu Màn Thầu.
Ở cạnh nhau bao nhiêu lâu, tính cách của nàng ấy nàng đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, thế sự có nhiều cái mà Tiểu Màn Thầu còn không tưởng tượng nổi.
Một nha hoàn thấp kém vậy mà bất tri bất giác trở thành Tam vương phi, nào có ai có thể bình thản chấp nhận. Người trong cuộc cam tâm tình nguyện, còn những người ngoài cuộc thì ghen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776668/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.