Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn thân hình nhỏ bé tưởng chừng như chỉ cần mạnh tay một chút là vỡ nát kia, làm thế nào cũng không dám đón lấy. Nàng giật giật khóe môi, ngượng ngùng cười trừ, nói.
- " Vẫn là thôi đi. "
Lăng Tiêu Nhiên thấy nàng không muốn cũng không cố bắt ép, định ôm lại hài tử vào lòng.
Ngược lại là Tiểu Mặc Ngôn, dường như bé nghĩ Nguyệt Tích Lương ghét bỏ bé, miệng nhỏ lặp tức méo xệch, oa oa khóc lớn. Vừa khóc vừa với tay về phía tỷ tỷ đòi nàng bế không thành.
Lăng Tiêu Nhiên hết sức dỗ dành nhưng bạn nhỏ Ngôn không chịu nín, càng ngày càng khóc dữ dội hơn, nước mắt như trân châu thi nhau chảy xuống.
Nàng hết cách, đành phải quay sang dùng ánh mắt cầu cứu nữ nhi nhà mình.
Nguyệt Tích Lương mân mê miệng, liếc Nguyệt Mặc Ngôn đáng thương, bất đắc dĩ đón lấy bé vào lòng.
Không phải chỉ là bế hài tử thôi sao? Lão nương đây sợ chắc?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, bất quá sự thật thì cả người nàng không biết từ bao giờ đã trở nên cứng nhắc như khúc gỗ. Cảm nhận được xúc cảm mềm nhũn nơi bàn tay, đến dùng sức nàng cũng không dám.
Lăng Tiêu Nhiên phì cười, mở miệng vui đùa.
- " Con thế này, mai sau sinh hài tử thì làm sao chăm sóc? "
Nguyệt Tích Lương không thèm để ý, theo bản năng liền thốt lên.
- " Để đến ngày đấy rồi tính. Bây giờ con còn chưa thành thân nữa là.... "
Khựng lại một lúc, nàng âm thầm bồi thêm ở trong lòng.
Chẳng phải còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776667/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.