Chương trước
Chương sau
Nam tử có tên là Hoa Thế Thần lúc này đã đứng dậy, phủi phủi vạt áo, ngả ngớn nói.
- " Ây da, Nhất Nhất cuối cùng cũng thuộc về Hi Hi rồi. Ta thực thương tâm đâu.... "
Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của hắn làm gì có chút buồn bã nào. Có chăng chỉ là sự đùa cợt và vui vẻ.
- " Nói vấn đề chính! " bạn nhỏ Triển Chính Hi xấu hổ gắt lên.
Hoa Thế Thần bĩu môi, cụt hứng mở miệng.
- " Lão Phúc bị bệnh rồi, phong hàn gì gì đấy. Bổn đại gia vừa lúc có việc đi qua nơi này, nhân tiện vào thăm hắn. Không ngờ cũng gặp được vương gia và các ngươi nha.... "
Lão Phúc vốn là thuộc hạ của Bắc Mạc Quân, phụ trách tình báo ở Mạc Thanh đế quốc, cũng là lão bản của khách điếm. Hắn không có võ công, ngược lại có tài kinh doanh khá tốt.
Thực ra, sản nghiệp của Bắc Mạc Quân ở Mạc Thanh không chỉ có mỗi nơi này, còn có rất nhiều cửa hàng nữa, đều thuộc sự quản lý của lão Phúc.
Còn Hoa Thế Thần, tên có vẻ ngoài bất nam bất nữ đây cũng là một trong số các thị vệ thiếp thân của Bắc Mạc Quân. Nói là thị vệ nhưng gia thế không phải hạng vừa.
Một năm trước hắn bất ngờ xin nghỉ phép để về nhà tranh đoạt chức vị gia chủ. Không biết bây giờ như thế nào rồi.
Hoa Thế Thân quay sang chỗ Bắc Mạc Quân, bây giờ mới phát giác trong phòng còn ngồi Nguyệt vương gia và một nữ hài tử.
Hắn vội vàng bái kiến Nguyệt Kinh Thiên, xong ngẩng đầu nhìn Nguyệt Tích Lương bằng ánh mắt tò mò.
- " Ngươi là....? "
Không thể trách Hoa Thế Thần được. Gia tộc của hắn ở Mạc Thanh chứ không phải ở Cảnh Lăng, lại thêm công việc bù đầu, nên tin tức có phần không linh thông.
Bắc Mạc Quân ngồi bên cạnh nàng, vươn tay cầm lấy tay nàng, tuyên bố quyền sở hữu, đắc ý nhả ra hai từ.
- " Vương phi. "
Hoa Thế Thần giật giật khóe miệng, cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Cái gì vương phi? Nữ hài này á?
Vương gia mặc dù còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng nữ hài này cùng lắm mới chỉ có tám, chín tuổi. Hoa Thế Thần suýt chút nữa buột miệng hỏi: ngài không phải muốn trâu già gặm cỏ non đấy chứ?
Nhưng thật may, hắn đã kịp thời ngăn chặn ý định đó lại, trước hết thuận theo hô một tiếng.
- " Gặp qua vương phi! "
Hoa Thế Thần quyết định rồi, hắn chắc chắn phải bắt hai tên nào đó phổ cập lại kiến thức cho hắn. Một năm này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện vậy?
Nguyệt Tích Lương hứng thú đánh giá Hoa Thế Thần, đầu không ra đầu, đuôi không ra đuôi nói.
- " Ngươi nằm dưới! "
Hoa Thế Thần: " ....... "
Ta xinh đẹp, chưa chắc là ta nằm dưới nha. Ta hay trêu đùa Kiến Nhất, chưa chắc ta đã cong nha.
Hắn nói hắn là thẳng, cũng chả ai tin. Hắn thật muốn khóc!
Hoa Thế Thần nuốt nuốt nước miếng, đành phải miễn cưỡng nói chuyện với Bắc Mạc Quân để đánh trống lảng.
- " Vương gia đến đây để làm gì? "
Bắc Mạc Quân nhớ đến xuất thân của hắn, là Hoa gia của Mạc Thanh đế quốc.
Còn vì sao Hoa Thế Thần lại tự nguyện làm thị vệ của Bắc Mạc Quân ư? Như thế không khác nào là phản quốc.
Bởi vì Bắc Mạc Quân đã cứu mạng hắn. Hắn vốn là con ngoài giá thú của gia chủ Hoa gia với một nữ tử thanh lâu. Hoa gia không chấp nhận hắn, khi hắn mới năm tuổi đã đuổi ra ngoài phủ, cho tự sinh tự diệt.
Chủ mẫu Hoa gia nảy sinh lòng ác độc, phái người đuổi giết hắn. Nếu không có Bắc Mạc Quân cứu mạng thì hắn đã sớm là một vong hồn rồi.
Cũng từ lúc đó, Hoa Thế Thần đã thề trung thành với Bắc Mạc Quân, quyết không hai lòng.
Ở bên người Bắc Mạc Quân, hắn mới có thể tạo dựng thế lực cho riêng mình. Để cho đến bây giờ, hắn đã trở lại Hoa gia, hung hăng đạp những người năm đó hãm hại hắn dưới chân.
Có lẽ tên này có thể giúp được chút ít.
Nghĩ vậy, mỗ vị vương gia liền kể lại mọi chuyện cho bạn nhỏ Hoa Thế Thần nghe.
..............
- " Nga ~ hóa ra là vậy.... "
Hoa Thế Thần tiêu hóa thông tin, vân vê cằm, gật gù.
Thảo nào, dạo gần đây kinh thành Mạc Thanh xuất hiện nhiều cao thủ như vậy. Hắn cứ tưởng là đã xảy ra đại sự.
Nguyệt Kinh Thiên nhíu mày, không yên hỏi.
- " Ngươi có cách gì? "
Hoa Thế Thần suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đôi mắt hoa đào sáng ngời, đập bàn.
- " Có rồi! "
Năm người còn lại đồng loạt nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi hắn nói tiếp. Người nào đó làm bộ ho nhẹ một tiếng, cười hì hì mở miệng.
- " Tối mai hoàng cung Mạc Thanh có tổ chức yến tiệc tẩy trần cho Thụy Miên công chúa. Nghe nói nàng ta thoát chết từ trong tay sơn tặc, khó khăn lắm mới về được đến kinh thành. Ta cũng được mời tham dự, có thể mang các ngươi vào đó. "
Nguyệt Tích Lương thập thần vui mừng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- " Tốt quá rồi. Nhân lúc mọi người đang vui vẻ trên yến tiệc, chúng ta sẽ đi cứu mẫu thân. "
Thụy Miên công chúa, không ngờ nàng ta vẫn còn sống, thoát được sự truy sát của của Bắc Mạc Quân.
Đúng vậy, đoàn sứ giả Mạc Thanh đâu có gặp phải sơn tặc nào. Đó là do ám vệ của Bắc Mạc Quân cải trang, ý đồ giết hết bọn hắn để trả thù cho Nguyệt Tích Lương.
Nhưng lần này nàng phải cảm ơn nàng ta, về đúng lúc lắm!
Bất quá, mọi chuyện có dễ dàng như vậy sao? Đương nhiên là không!
Chỉ thấy nụ cười trên khóe môi Hoa Thế Thần dần cứng lại, hắn liếc nhìn mọi người trong phòng này một lượt, mí mắt giật giật liên hồi, nói tiếp.
- " Nhưng mà..... "
Bắc Mạc Quân lạnh lùng trừng hắn đầy cảnh cáo.
Hừ! Tích Lương của bổn vương đang vui. Tốt nhất là ngươi đừng có tạt gáo nước lạnh, hiểu không?
Thị vệ Hoa vội vàng lắc đầu. Hắn nào dám tạt nước lạnh vương phi. Bất quá vương gia, cho phép thuộc hạ tạt nước lạnh những người khác một chút.... trong đó có ngài.
- " Hoàng cung không cho phép mang theo thị vệ hay nô tài vào, hơn nữa còn là nhiều người như vậy. Cho nên.... hắc hắc.... mọi người đành ủy khuất một chút, đóng giả làm vũ cơ của Hoa gia nha. Vũ cơ biểu diễn trên yến tiệc, được phép mang vào.... "
Rắc rắc!
Bốn nam tử oai phong lẫm lẫm, ngọc thụ lâm phong nào đó trực tiếp hóa đá.
Vũ vũ vũ vũ.... vũ cơ?!
Bảo bọn hắn nam phẫn nữ trang thì không nói, lại còn là vũ cơ?
Là cái loại lộ ngực, lộ eo, lộ mông? Có nhạc thì nhảy múa? Không có nhạc thì thượng giường?
Mẹ kiếp!
Đường đường là Nguyệt vương gia, bằng này tuổi đầu rồi mà còn phải đóng giả làm vũ cơ?
Đường đường là Cảnh Lăng chiến thần - Bắc Mạc Quân lãnh khốc, vô tình mà phải nam phẫn nữ trang?
Đường đường là..... thị vệ cấp cao Nhị vương phủ..... thôi được rồi, bọn hắn chỉ là nhân vật nhỏ bé, không đáng nói đến.
Nhưng con mẹ nó! Nam nhân mà mặc nữ trang là một sự sỉ nhục.
Nhất quyết không làm! Có chết cũng không làm!
Bốn gương mặt đồng thời biến đen, hậm hực quay đi chỗ khác, coi như chưa nghe thấy Hoa Thế Thần nói gì.
Hoa Thế Thần không sao cả nhún vai. Hắn chỉ còn cách đấy thôi, làm hay không làm chỉ dựa vào một ý niệm nha.
Riêng hắn đâu.... rất muốn xem vương gia nhà mình mặc nữ trang. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, hắc hắc hắc....
Nguyệt Tích Lương cứ nghĩ là việc gì đó khó khăn lắm, hóa ra chỉ là đóng giả vũ cơ. Nàng híp mắt cười, rất đồng ý.
- " Ý kiến này không tồi. "
Lại nhìn mấy vị anh hùng hào kiệt đang làm bộ ngắm kiến bò dưới đất, lên tiếng.
- " Ta nói nha, nam nhân các ngươi thật nhát gan. Tại sao nữ nhân có thể nữ phẫn nam trang mà nam nhân không thể mam phẫn nữ trang? Các ngươi muốn kém cỏi hơn nữ nhân sao? "
Bốn người đồng loạt khóc không ra nước mắt.
Cô nãi nãi, đó chính là sự khác biệt giữa nữ nhân và nam nhân đó.
Lão thiên gia thiên vị nữ nhân hơn, chúng ta biết làm thế nào?
Triển Chính Hi nhỏ giọng làu bàu.
- " Lão tử sẽ không còn mặt để gặp người... "
Ồ?
Nguyệt Tích Lương quay sang hắn, đột nhiên cười *** tà.
- " Ngươi chọn mặc nữ trang hay là " một đêm nồng nàn " như đêm nào đó, hửm? "
- " ..... "
Triển Chính Hi nghẹn họng. Nhất thời nhớ ra Điệp mộng phấn của vương phi nhà mình. Hắn rùng mình một cái, nghiến răng.
Ta mặc nữ trang không phải là được sao?
Đoạn, Nguyệt Tích Lương lại nhìn Kiến Nhất.
- " Ngươi muốn Triển Chính Hi một thân một mình lao đầu vào miệng cọp? Nhỡ đâu có ai coi trọng hắn thì.... "
- " ...... "
Kiến Nhất cũng nghẹn họng. Truy thụ còn chưa truy đến nơi, không thể cứ thế vuột mất được.
Nữ trang thì nữ trang!
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, lườm lão cha thê nô.
- " Mẫu thân..... "
- " Ta làm! Ta làm! "
Nguyệt vương gia chảy mồ hôi đầy đầu. Vì nương tử, dù có mất thể diện thì đã sao?
Đến lượt Bắc Mạc Quân, không đợi Nguyệt Tích Lương lên tiếng đã đen mặt nói ngay.
- " Làm! "
Ngoan ngoãn đến không ngờ.
Nguyệt Tích Lương đi vào đó, chẳng nhẽ hắn lại bỏ mặc nàng không quản?
Hắn phát hiện, vì nàng, hắn đến cả mặt mũi cũng không cần rồi. Thê lương biết bao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.