Nguyệt Tích Lương bị tiếng gọi của Bắc Mạc Quân làm cho giật nảy mình. Nàng ngơ ngác quay đầu nhìn lại thì thấy tên áo choàng đen đang lao đến chỗ nàng, càng ngày càng gần.
What?
Nguyệt Tích Lương hoảng hốt cực độ, không kịp suy nghĩ gì nhiều đã vung cả lọ nhuyễn cân tán hương vị gà nướng về phía đối phương.
- " Hừ! "
Áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phất lên tạo thành một luồng gió quạt hết độc phấn đi.
Tưởng lão phu ngu ngốc sao?
Nhìn thấy hậu quả của đám hắc y nhân đằng kia là biết sự lợi hại của độc phấn này. Như vậy, lão phu chỉ cần tránh đi là được, không phải sao?
Nguyệt Tích Lương cắn răng, thầm mắng tám đời tổ tông của lão thất phu.
Được! Nàng cũng không chỉ có mỗi một lọ độc này nha.
Nhanh chóng từ trong ống tay áo moi ra hàng đống chai chai, lọ lọ. Nguyệt Tích Lương cười đểu, không cần biết độc nào với độc nào, cứ thế mở nắp từng lọ vung vẩy tán loạn.
Ta độc! Ta độc! Ta độc!
Độc chết ngươi!
Áo choàng đen kinh ngạc nhíu mày, thầm nghĩ con nhóc này thật là phí phạm của trời. Điển hình của táng gia bại sản! Một lọ độc này bán ra phải được mấy nghìn lượng bạc chứ chẳng chơi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, bất quá hắn cũng không dám chậm trễ vung tay áo mà quạt gió thật lực.
Ta quạt! Ta quạt! Ta quạt!
Ta độc! Ta độc! Ta độc độc độc...
Ta quạt! Ta quạt! Ta quạt quạt quạt...
Nhất thời, một cảnh tượng kỳ dị diễn ra. Một lớn, một nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776602/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.