Buổi tối hôm đó, Hiên Viên Dật và Bắc Mạc Quân về phủ với con mắt tím bầm đến thảm thương.
Bắc Mạc Quân tím mắt trái, ngược lại Hiên Viên Dật tím mắt phải. Bắc Mạc Quân có vẻ rất vui, môi mỏng khẽ nhếch, tỏ vẻ đắc ý. Hiên Viên Dật thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt đầy oán khí.
Được rồi, hắn thừa nhận, lần này hắn thua tâm phục khẩu phục!
Chỉ là, lần sau hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Hãy đợi đấy!
Nguyệt Tích Lương nhìn hai người, đáy mắt hiện lên vẻ ám muội. Nàng vân vê cằm, tốt bụng nhắc nhở Bắc Mạc Quân.
- " Ta nói này, ngươi nên tiết chế một chút. Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, không nên nóng vội, có hại cho sức khỏe... "
Bắc Mạc Quân lườm nàng một cái. Nàng lại đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Vớ vẩn!
Lúc này, Triển Chính Hi cũng đã tìm đến nơi. Hắn cực kỳ khoa trương ôm lấy chân của Nguyệt Tích Lương mà khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem cả.
Tiểu tổ tông của ta! Sư phụ của ta! Ngươi làm chúng ta tìm kiếm cực khổ quá!
Bắc Mạc Quân tức giận xách hắn ném ra khỏi đại môn phủ Tứ hoàng tử, chính mình lại vác bộ mặt dày ở lại đây.
Không có cách nào, ai bảo Nguyệt Tích Lương không chịu theo hắn đến nhà trọ đâu.
Nghĩ nghĩ, ở đây cũng tương đối thoải mái. Thuận tiện trước mặt Hiên Viên Dật khoe ân ái của hắn với nàng. Ý kiến không tồi!
Hiên Viên Dật chỉ mỉm cười, trong lòng chửi tám đời tổ tông nhà Bắc Mạc Quân, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776592/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.