Về đến phủ Nhị vương gia, Nguyệt Tích Lương liền đánh chén một bữa no say.
Xong xuôi, nàng đi nhờ Kiến Nhất về Nguyệt vương phủ đóng gói đồ đạc, chính thức di cư về ' nhà chồng '.
Kiến Nhất đang cực kỳ thư giãn ngồi phơi nắng, tự nhiên lại có công việc đến tay lại lười đi.
Hắn lười biếng liếc mắt một cái, phát hiện một bóng dáng đang cắm cúi quét dọn bên trong phòng. Triển Chính Hi vẫn đeo chiếc khăn lụa dày, mi tâm nhăn tít thành một đoàn tỏ vẻ khó chịu.
Vì cớ gì hắn lại phải làm công việc của hạ nhân?!
Kiến Nhất chết tiệt! Kiến Nhất thối!
Không hành hạ hắn một ngày là không được sao?
Đang thầm chửi rủa Kiến Nhất, Triển Chính Hi lại nghe thấy giọng nói đáng đánh đòn của hắn.
- " Hi Hi~ "
Nhất thời, da gà da vịt trên tay hắn nổi hết lên, lại đánh thêm một cái rùng mình.
- " Câm miệng ngay cho lão tử! Ghê tởm chết đi được! "
Triển Chính Hi nổi cáu, gầm lên.
- " Người ta có việc muốn nhờ mà... "
Kiến Nhất vẫn hồn nhiên chẳng thèm để ý, dùng điệu đó tiếp tục nói. Hắn thích nhìn thấy cảnh Triển Chính Hi tức xù lông. Trông khả ái cực kỳ.
- " Có rắm mau phóng! "
Triển Chính Hi mất hết cả kiên nhẫn, lặp tức văng tục.
- " Khó nghe quá... "
- " Ngươi đi chết được rồi! "
- " Ta chết thì ngươi biết tắm, kỳ lưng cho ai bây giờ? "
- " Ta thà tắm cho cẩu còn hơn! "
- " ... "
Kiến Nhất cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776568/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.