Nhà họ Bạch, khuê phòng của kẻ hèn này.
Ta lặng lẽ giương mắt nhìn người ngồi đối diện, nghẹnnghẹn, tiếp tục vùi đầu uống trà ~ing……
Vì chân Nhậm Ma Vương sưng như móng lợn nên bị tađường hoàng cự tuyệt lời đề nghị đưa ta về Bạch phủ, thật ra là ta lo khôngbiết trong nhà đang xảy ra chuyện gì nữa. Mặc dù trên đường về ta đã nghĩ đếntrăm nghìn giả thiết, nhưng lúc bước vào cửa nhà họ Bạch, ta vẫn sợ cứng người.
Sự thật, luôn luôn phong phú hơn nhiều so với tưởngtượng.
Hồn vía ta vẫn còn đang bay trên mây, Bác Hi ngồitrước mặt ta lại bình thản như không, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ rót cho tacốc trà, đôi mắt sâu thẳm lóng lánh như sóng nước nhìn ta, mãi lâu sau mới mởmiệng: “Anh xin lỗi.”
“Hả?” Ta nghĩ là Bác Hi nhìn thấy ta, cảm thấy vô cùngáy náy nên muốn say sorry, bản thân ta thì muốn tránh không nhắc đến chủ đề khónói này.
“Ha ha, không có gì.”
Ta vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Bác Hi đã xoa xoađầu ta, ý cười dịu dàng ánh lên trong đáy mắt, “Em ngốc quá, mấy năm nay khôngbiết đã khóc bao nhiêu lần rồi, giờ lại còn giả vờ kiên cường trước mặt anh nữahả?” Giây tiếp theo, Bác Hi hôn lên hai má ta.
Ta nhảy dựng đẩy hắn ra, sau khi cách xa hắn mộtkhoảng cách đủ an toàn, ta mới thôi trợn mắt há mồm. Vừa bước vào nhà họ Bạchđã bị hôn phu tiền nhiệm ôm nhiệt tình, giờ lại an ủi cưng chiều, lại còn hônmá nữa….. Ta không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-ga-ga/3150249/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.