Xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà Nhậm Hàn, tacảm thấy mình quả thật không tự biết xấu hổ.
Một giây trước còn đề phòng chưa nhìn thấy hắn đã trốnmất, một giây sau nghe nói hắn bị thương đã mua sắm nọ kia lắc mông chạy đếnđây. Haizz haizz haizz, thật ra cũng vì ta là đầu sỏ gây nên chuyện, tự cảmthấy rất rất áy náy, cho nên sau khi tan ca liền bất giác đi tới siêu thị, nghĩhắn ở nhà một mình, chân thì gãy, mà tên bệnh nhược thụ này lại còn có tiếng làkén ăn, không chịu ăn mỳ ăn liền, miến ăn liền hay fastfood, thế nên kìm lòng khôngđậu bèn mua một đống xà lách lớn chuẩn bị đem đến nấu cơm cho hắn.
Tuy rằng tay nghề của bổn tiểu thư không được tốtnhưng vẫn còn có thể cố nấu một bữa cơm. Với suy nghĩ như thế, ta khấp khởitrong lòng gọi taxi đến nhà hắn, để rồi phát hiện ra bản thân đã sai hoàn toàn.
Run rẩy đứng trước cửa, ta thấy mình ngu khó đỡ.
Tại cửa, người đẹp đang ngậm đôi đũa cùng ngỡ ngàngnhìn ta, rồi lại liếc mắt ngó Nhậm Hàn đang ngồi trước bàn cơm, nửa cười nửakhông, “Sao cô lại đến nữa?”
Một câu, đánh ta bay lên chín tầng mây, hận không thểlập tức đạp mây bay đi. Đảo mắt xem tình hình trong phòng, chỉ thấy Nhậm Hàn vàngười đẹp này một nhà hòa thuận đang cười nói, vui vẻ ăn cơm, mùi thơm nồngđượm ngọt ngào của món cháo đậu đen bay từ trong phòng ra, tâm trạng của NhậmHàn thậm chí còn đang rất tốt, vừa ngồi ăn cháo vừa xem tivi.
Ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra, bởi vì Nhậm Hànbị thương, người đẹp này đặc cách về nhà chăm sóc, còn nấu món cháo thơm ngàongạt vô cùng thích hợp cho bệnh nhân ăn. Vậy thì ta còn ở đây làm cái gì?
Ta im lặng, đang do dự xem nên nói “Vào nhầm nhà” haylà “Sếp cử tôi đến thăm hỏi Phó tổng Nhậm một chút” thì hay hơn, tiểu người đẹpđã tinh mắt tia được thứ ta cầm trên tay, phì cười tại trận, “Chân giò đônglạnh? Chuẩn bị ăn chân bổ chân?”
Người đẹp Kỳ Kỳ nghe vậy, nhún vai, kéo ta vào nhà,đóng cạch cửa lại. Ta đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, ngắc ngứ thật lâu,cuối cùng đan đan ngón tay tủi thân nói: “Là bác gái bán chân giò ở siêu thịnói ăn chân giò thì chân nhanh khỏi.”
Kỳ Kỳ lại phì cười, “Bác gái bán Coca nói uống Cocachân khỏi nhanh, cô cũng mua à?”
Ta gai gai sống lưng, đứng chết trân tại chỗ, quả thựcta cũng mua Coca Cola.
Nhậm Hàn lạnh nhạt liếc ta một cái: “Cô đến làm gì?”
Quá lạnh nhạt, quá lạnh nhạt a, ta hét lớn trong lòng,vì cái gì mà ta vẫn còn có vẻ hào hứng trước điệu bộ mạnh mẽ chèn ép người củatên Nhậm Hàn kia? Lẽ nào ta thật sự thích bị ngược đãi?
Ta còn chưa kịp mở miệng, Nhầm Hàn đã đặt thìa xuốngnói: “Có việc phải đến tận cửa nhờ tôi sao? A, thật là hiếm có, không biếtchuyện gì khiến cho cô Bạch Ngưng đây phải gấp gáp như vậy?”
Ta dừng lại một chút, phản ứng này chứng tỏ Nhậm Hànvẫn còn cay cú vụ ban sáng, giận ta không nhìn ra hắn bị thương, ngược lại luônmiệng nhờ hắn giúp. Là vậy có phải không? Bên này ta vẫn đang âm thầm tínhtoán, chợt Kỳ Kỳ đột nhiên tăng tiếng tivi, trên màn hình đang chiếu một bảntin giải trí.
MC nghiêm trang nói: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy,ngôi sao ca nhạc Anh Kỳ và chủ tịch Nhậm của tập đoàn giải trí Hoa Thần có quanhệ vô cùng thân mật, thời gian trước có paparazi chụp được ảnh hai người thânmật tay trong tay tại một biệt thự ở Nhật Bản. Nhiều người hoài nghi ngôi saoca nhạc này trước khi nổi tiếng đã được chủ tịch Nhậm lớn hơn mình ba mươi tuổibao nuôi. Mặt khác…”
Thế giới này, quả thật không có chỗ nào không buônchuyện. Ta yên lặng ngả mũ kính phục vị paparazi kia, nhìn tấm ảnh trên mànhình, rõ ràng một già một trẻ đã vô cùng cẩn thận, nào là kính râm nào là mũche nắng, nhưng vẫn bị paparazi túm được.
Hử? Hử? Đợi chút, cô ngôi sao ca nhạc Anh Kỳ này ———–
Ta trợn mắt nhìn lại màn hình, sau đó quay đầu nhìnngười đẹp Kỳ Kỳ đang mặt mũi khó chịu, giật mình tỉnh ngộ. Khó trách lần đầugặp Kỳ Kỳ ta đã cảm thấy quen mặt như vậy, thì ra là ngôi sao ca nhạc a. Lạiyên lặng, ta ngả mũ kính phục gen của nhà họ Bạch.
Kỳ Kỳ tắt phụp tivi, ném điều khiển, lầm bầm một câurồi đi về phòng của mình. Phút chốc, ta cảm thấy mình thật không nên xuất hiệnở đây, nhưng bây giờ lùi không được, tiến cũng không xong, chỉ có thể nhìn NhậmHàn đang thản nhiên vênh váo tiếp tục ăn cháo.
Ta nhìn hắn, “Anh không vào an ủi đi?”
Nghe xong lời này, Nhậm Hàn liếc mắt, vẻ mặt cười trênnỗi đau khổ của người khác, “Đáng đời.”
“Hả?” Đây là lời mà bạn trai như ngươi nên nói sao?
Nhậm Hàn hớp một thìa cháo, nhướng mày nói tiếp: “Lúctrước tôi đã bảo đừng có vào ngành giải trí, bảo là ngành ấy phức tạp, khôngnghe. Đáng đời!”
Dứt lời, cánh cửa phía sau cạch một tiếng, Kỳ Kỳ mặtmũi khó chịu lại xuất hiện, nhưng mà lần này đổi sang mặc một bộ đồ thể thao,trên mặt cũng có thêm một chiếc kính râm. Kỳ Kỳ bĩu môi, “Em đi sang chỗ bố.”Dứt lời liền hùng hổ bước ra khỏi cửa.
Ta líu lưỡi, chỉ chỉ Nhậm Hàn đang bình chân như vại,“Anh không đuổi theo à?”
Nghe vậy, ánh mắt Nhậm Hàn lạnh lùng như rắn độc địnhcắn người, trừng mắt, “Tôi còn không muốn gãy nốt chân kia.” Ta câm nín khôngbiết nói gì, nghĩ đến nguyên nhân bị tai nạn của Nhậm Hàn, lại càng chột dạ. Cónhất thiết phải lúc nào cũng nhắc như thế không? Vò đầu một lúc, ta lại nhớ đếnmột vấn đề vô cùng quan trọng, không khỏi bật miệng nói, “Ha ——– Phó tổng Nhậmanh thật đúng là rộng lượng, thấy bạn gái của mình với lão già đầu hói thân mậtmột chỗ mà vẫn không nổi giận, hắc hắc hắc ———”
Được rồi, ta thừa nhận, ta cũng có chút ý cười trênnỗi đau khổ của người khác. Dù sao nghĩ đến Nhậm Băng Sơn và ngôi sao ca nhạcăn cơm cùng nhau, ta cũng cảm thấy khó chịu. Giờ nghe ngôi sao ca nhạc ngoạitình, quả thật ta vô cùng sung sướng.
Bên này, Nhậm Hàn nghe xong câu nói của ta, im lặng,buông bát, cụp mắt thở dài.
“Bạch Ngưng, lão già đầu hói cô vừa nói, là cha tôi.”
“Hắc… khụ khụ!” Ta bị nước miếng của mình làm sặc đếnchết đi sống lại, cuối cùng cười không nổi. Motif film tình cảm kinh điển? Haicha con cùng tranh đoạt một cô gái? Hoặc thậm chí là motif hổ báo hơn một chút!Thật ra Kỳ Kỳ chính là mẹ kế của Nhậm Hàn, hai người sống cùng một mái nhà, kếtquả lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm tăng dần, lửa gian tình bùng cháy.
Ta còn đang đắm chìm trong yy vô tận, Nhậm Hàn lạibuông một câu đánh sập hoàn toàn giấc mộng đẹp của ta. Hắn nói: “Còn nữa, Kỳ Kỳlà em gái ruột của tôi.”
“…” Rốt cuộc ta không còn cười nổi nữa, tội nghiệpngồi bên cạnh Nhậm Hàn, thái độ ăn năn.
Quả nhiên, ta không thể sánh bằng gia đình thượng lưuchân chính, nhà họ Bạch chúng ta, bố là đại gia mới nổi, mẹ là phu nhân của đạigia mới nổi, ta là con gái của đại gia mới nổi. Nhưng Nhậm gia, bố là chủ tịchcủa tập đoàn giải trí, mẹ là giám đốc công ty địa ốc, con trai là phó tổng giámđốc tòa soạn, con gái là ngôi sao ca nhạc, đây thật đúng là không có cách nàosánh bằng.
Nhậm Hàn thấy thế cười lạnh lùng, “Tôi giải thích xongrồi, bây giờ tới lượt cô.”
“Hử?” Giải thích cái gì? Ta chớp mắt, nhìn Nhậm Hànđang cười âm trầm đen tối,ta có một dự cảm xấu không nói nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]