"Cái gì!?" Nhạc Văn Dao hơi kinh ngạc, nhưng cũng mau nhỏ giọng: "Có phải cô tiết lộ quá nhiều thiên cơ, phải gặp báo ứng sao?"
An Nhã cười cười, mới đáp lại: "Tôi sống vốn là một loại báo ứng, tôi thì sợ gì? Nhưng trước mắt tôi có chuyện cần làm. Nên... Tôi không muốn ứng kiếp lúc này."
"Vậy ngày mai sau khi trở về tôi liền đi Tàng Kinh Các cuả ông, hi vọng có thể giúp cô." Nhạc Văn Dao cười nói.
"Cảm ơn, nhưng nhớ tất cả nên lượng sức mà đi, chớ miễn cưỡng." An Nhã nói, nhìn chăm chú về phía cái nồi trước mặt, lấy ra một hộp nhỏ trong túi, những hạt tròn màu trắng như sợi bông, chỉ dùng một chút, trong nồi liền bay ra một mùi thơm rất khó hình dung.
"Thơm quá, tôi đói bụng quá." Nói Nhạc Văn Dao đứng dậy chui ra khỏi lều vải, mở đồ hộp ra đặt ở trên thềm đá, móc chiếc còi bạc hướng lên bầu trời thổi lên, chốc lát thân ảnh Tư Lệnh xẹt qua trời cao, đáp vào trên thềm đá bắt đầu ăn đồ bên trong hộp.
An Nhã cười, đổ đầy chén sử dụng một lần đưa cho Nhạc Văn Dao, lại đổ đầy một chén kéo lều vải ra, kêu nhẹ một tiếng, thấy Đường Tống nhíu mày, đôi mắt đang nhắm mở ra, mới nói: "Ăn trước đi rồi hãy ngủ tiếp."
Đường Tống chống người đứng dậy nhận lấy chén và đũa, giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn nói: "Cảm ơn."
Ba người cùng ăn, thu dọn qua loa một phen sau đó liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Không gian trong lều hơi nhỏ, lúc An Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-linh-chu/1196308/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.