Kỳ nghỉ Lễ Phục Sinh cuối cùng cũng có thời gian rảnh, hiếm khi kéo được lão dơi già khỏi phòng Độc dược, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Harry, tới giờ Snape vẫn không hiểu vì sao mình lại cùng thằng nhãi kia ngồi trên bãi cỏ trước hồ Đen phơi nắng. Nhưng buổi chiều ấm áp với nắng vàng dịu nhẹ này cũng không làm Snape thả lỏng – đã từ lâu anh không còn lân la đến bãi cỏ này nữa – cho dù là thư giãn nghỉ ngơi hay học tập, nơi này có quá nhiều ký ức không tốt. Nhưng nếu là cùng với thằng nhóc Potter lúc nào cũng cười ngoác mỏ, thì không phải không thể...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh với những gợn mây túm cụm như những viên kẹo dẻo khổng lồ, nắng phủ lên thảm cỏ xanh rì một lớp mật ong ấm áp, hoa thược dược và cỏ lúa mạch đen nở rộ dưới triền lá của những cây sồi to. Harry mang theo một tấm thảm có màu ca rô ấm và trải xuống đất, cậu thoải mái nằm bịch xuống, gác tay sau đầu rồi ngân nga một điệu nhạc nhỏ. Tuy trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ nhưng Snape cũng ngồi xuống cạnh cậu. Gió nhẹ hiu hiu thổi qua mái tóc của hai người, kèm theo tiếng hát của cậu thiếu niên tạo thành một khúc nhạc cuối xuân đầu hạ êm đềm, đẹp đẽ.
Nhìn đám mây khuất dạng sau triền núi đằng xa và mặt hồ Đen lăn tăn gợn sóng, chợt Snape nghĩ ra gì đó, quay sang thằng bé bên cạnh: "Trò nghĩ ra sau này tính làm gì chưa?" Sau kỳ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-nguoi-thu-ho/947178/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.