Buổi sớm ở Hogwarts luôn tươi đẹp như thế, sáng nay Harry rời giường từ sớm, nhẹ chân nhẹ tay để không sao động đến bất luận người nào trong phòng nghỉ.
Hơi ấm trong phòng chợt tan khi cậu mở cửa phòng nghỉ. Quấn chặt khăn quàng cổ, Harry xoa xoa hai tay, đi ra bên ngoài Hogwarts. Tuyết rơi liền tục mấy ngày, phủ lên ngôi trường một màu trắng xóa, Harry cảm thấy thời tiết và cảnh sắc thế này càng khiến cậu trở lên thanh tỉnh. Harry tâm trạng tốt mà tản bộ đến Hồ Đen, còn thêm cho mình một câu chú giữ ấm.
Giẫm lên lớp cỏ mềm mại, Harry nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay, hệt như nằm mơ vậy, có được người thân thực sự dù cậu phải sống ở Hogwarts cùng với bóng ma của Voldemort, còn có bạn bè thân thiết ở bên cạnh cậu. A! Harry nhịn không được cười khổ, đúng rồi, càng không tin nổi chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu ấp ủ tình cảm không nên với lão dơi già kia, nói như đôi song sinh thì là: "Điều này khó tin cứ như là cụ Dumbledore cùng Voldemort nhảy điệu Valse vậy."
Tùy ý ngồi bên cạnh một gốc cây nào đó, nhìn bản thân tuy đã trải qua điều dưỡng những vẫn gầy nhỏ hơn so với bạn bè cùng lứa, thành tích Độc dược tệ hại, còn là con trai của đối thủ, thật đúng là tương lai "sáng lạng" mà.
"Harry Potter?"
Giọng một cô gái tỏ vẻ kinh ngạc vang lên. Harry không khỏi đau đầu: "Ah, cô Clinton, khéo thật, chị cũng tới đây tản bộ sao?" Harry cảm thấy ánh mắt của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-yeu-anh-da-thanh-thien-tinh/1360101/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.