*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đều nhường nhau một bước, bữa cơm này cuối cùng cũng coi như bình an vô sự.
Sau khi ăn xong, Đỗ Yến Lễ ra phòng khách ngồi suy nghĩ vài chuyện liên quan tới Đan Dẫn Sanh, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy hắn đứng cách đó vài bước. Gã đàn ông chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh đầy toan tính.
Tên này muốn làm gì?
Đỗ Yến Lễ buồn bực nhìn Đan Dẫn Sanh, không chờ anh đọc hiểu vẻ mặt hắn, Đan Dẫn Sanh đột nhiên bước nhanh tới, cúi người, một tay luồn dưới chân Đỗ Yến Lễ, tay kia đỡ lưng anh, đồng thời nhấc mạnh.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Không cần giải thích đâu, nhìn tư thế này mà còn chưa hiểu à?
Cậu ta đang cố gắng bế mình kiểu công chúa.
Sao Đan Dẫn Sanh tự dưng lại nảy ra ý này? Đỗ Yến Lễ quả thực khó lòng hiểu nổi.
Cơ mà không giải thích được cũng chẳng sao, anh vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ Đan Dẫn Sanh kích vùi trong cát. (1)
Ha ha.
Anh không tin Đan Dẫn Sanh có thể bế anh đấy.
Đan Dẫn Sanh đột nhiên làm động tác này cũng chẳng vì lý do gì, hắn chỉ nhớ Đỗ Yến Lễ cũng từng bế mình như vậy, thế nên quyết định làm tương tự.
Cơ mà… dù hắn dồn sức gấp đôi cũng không nhấc được Đỗ Yến Lễ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-y/2987647/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.