Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không, thật ra hiện giờ mình cũng có thể trực tiếp rời đi, hơn nữa mình cần phải làm thế.

Đỗ Yến Lễ ngẫm lại kỹ càng, phát hiện mình đang suy nghĩ theo chiều hướng sai lầm.

Dù sao Đan Dẫn Sanh đến đây để gặp mình, nếu mình đi thì Đan Dẫn Sanh cũng sẽ đi, còn có thể dẫn hắn tránh xa Từ Dã – nguyên nhân của sự phẫn nộ.

Quyết định xong, Đỗ Yến Lễ dời mắt, nói với Từ Dã: “Tôi đã nắm đại khái tình huống hạng mục qua email của ngài, hiện giờ tôi có chút chuyện, phiền ngài bàn nội dung cụ thể và phương thức hợp tác với thư ký của tôi nhé.”

Từ Dã vừa nghe Đỗ Yến Lễ lên tiếng đã vội vàng đáp: “Vâng thưa giám đốc, tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy.”

Đỗ Yến Lễ đứng lên, đưa tay với anh ta: “Tạm biệt Từ tiên sinh.”

Từ Dã nhanh chóng bắt tay anh: “Tạm biệt giám đốc Đỗ.”

Đỗ Yến Lễ bước ra ngoài.

Đan Dẫn Sanh nghe hai người kia nói chuyện, vừa bình tĩnh đôi chút thì lại bị hành động của Đỗ Yến Lễ chọc điên.

Hắn bật dậy, bàn bị xô mạnh, ghế tựa theo động tác của hắn phát ra tiếng kêu rất to.

Người chung quanh nhất thời liếc sang, nhưng đầu sỏ gây chuyện lại chẳng thèm quan tâm, lúc mọi người nhìn thì hắn đã chạy theo Đỗ Yến Lễ.

Nhà hàng nằm trong khu thương mại, bên cạnh có bãi đậu xe ngầm.

Đỗ Yến Lễ ra khỏi thang máy xuống tầng hầm B1, chưa đi được mấy bước đã bị Đan Dẫn Sanh vịn lại. Anh khẽ nghiêng người theo lực của Đan Dẫn Sanh, một giây sau, bàn tay hắn lướt qua người Đỗ Yến Lễ, chống lên cột xi măng sau lưng anh!

Đan Dẫn Sanh kẹp Đỗ Yến Lễ giữa thân mình và cây cột, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đỗ Yến Lễ, anh có ý gì? Tôi không bằng tiểu minh tinh của anh chỗ nào?!”

Ngay lúc ấy, hai ánh đèn sáng rực đột nhiên chiếu khắp tầng hầm, cũng bao phủ Đan Dẫn Sanh bên trong. Đỗ Yến Lễ quay đầu nhìn, có một chiếc xe Jeep đang chạy đến khúc cua, thân xe Jeep rất to, mở đèn cốt mà chói mắt hệt như đèn pha vậy (1).

Anh bỗng nhiên giơ tay, một tay che đầu Đan Dẫn Sanh, một tay đặt lên lưng đối phương, ôm hắn xoay nửa vòng, để Đan Dẫn Sanh đứng vào mé trong cho an toàn.

Bấy giờ, tiếng kèn xe “bíp bíp” mới khoan thai vang lên. Vài giây sau, ánh đèn sáng ngời như nước chảy dần xa, tầng hầm lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Bầu không khí lặng thinh kéo dài trong giây lát, Đan Dẫn Sanh mới hoàn hồn. Hắn nhìn vị trí hai người đã đổi ngược, chợt nhận ra điều gì nên câm như hến.

Đỗ Yến Lễ đợi Đan Dẫn Sanh nhưng đối phương mãi vẫn không lên tiếng. Trong lòng anh hơi phiền não, anh cảm thấy giữa mình và Đan Dẫn Sanh có rất nhiều vướng mắc, đối phương không nghe anh nói mà chỉ tin vào những gì mình thấy, mà còn là “thấy” trong trí tưởng tượng của cậu ta.

Đỗ Yến Lễ rất ghét như vậy.

Anh ghét tất cả những sự vật sự việc không thể thông tri rõ ràng.

Đỗ Yến Lễ đi về phía trước vài bước rồi quay đầu lại, thấy Đan Dẫn Sanh vẫn đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo anh.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Đan Dẫn Sanh lập tức quay đi, nhìn sang chỗ khác của tầng hầm.

Đỗ Yến Lễ phát hiện vẻ tủi thân trong mắt Đan Dẫn Sanh, chút cảm xúc đó giấu sâu bên dưới sự phong lưu phóng khoáng và hờ hững, e rằng ngay cả chủ nhân cũng không phát hiện.

Đỗ Yến Lễ: “…”

Anh dừng chân, thỏa hiệp với hắn: “Chúng ta tâm sự nhé. Lên xe đi, về nhà rồi nói.”

Lần này, Đan Dẫn Sanh không phản bác Đỗ Yến Lễ nữa, hai người cùng lên xe. Xe khởi động, từ từ lăn bánh về phía cửa hầm. Đan Dẫn Sanh chống tay lên cửa sổ, dựa đầu vào bàn tay mình, đầu hắn giật giật lúc bánh xe xóc nảy đi qua gờ giảm tốc, cõi lòng buồn bực ngán ngẩm.

Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi bãi đậu, Đan Dẫn Sanh đảo mắt ra ngoài, phát hiện Từ Dã đang đứng bên vỉa hè phía trước!

Bám dai như đỉa.

Cụm từ này xẹt qua đầu hắn khiến hắn vô thức quay sang Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ vẫn bình thản nhìn thẳng phía trước.

Người đứng bên ngoài dần biến mất khỏi tầm nhìn cửa sổ, thấp thoáng trong kính chiếu hậu, sau đó cũng hòa vào đám đông trên đường.

Tâm trạng hắn đột nhiên khá lên ba phần, tiếp đó, hắn chợt phát hiện Đỗ Yến Lễ đang liếc nhìn mình.

Đan Dẫn Sanh: “Làm sao?”

Tiếng “tích tích” vang vọng khắp khoang xe, liên tục nhắc nhở Đan Dẫn Sanh cài dây an toàn, mà hắn thì cứ thừ người ra.

Đỗ Yến Lễ vốn định nói thẳng với hắn, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, anh chợt nhớ tới vẻ tủi thân trong mắt người nọ suốt buổi tối hôm nay. Anh im lặng không lên tiếng, lúc chờ đèn đỏ thì kéo phanh tay xuống, tháo dây an toàn của mình trước rồi lần mò tìm chốt dây an toàn của Đan Dẫn Sanh.

Người ngồi trên ghế lái đột nhiên dựa sát, Đan Dẫn Sanh ngả ra sau, tầm mắt đang phiêu đãng phía ngoài cửa xe cũng chuyển đến Đỗ Yến Lễ.

Hai người cách nhau rất gần. Cánh tay Đỗ Yến Lễ chạm vào tay Đan Dẫn Sanh.

Quần áo ma sát, khuôn mặt cận kề, Đan Dẫn Sanh nhất thời nín thở, nhưng dường như làm vậy cũng không thể ngăn cản khí tức của Đỗ Yến Lễ tràn tới, mùi hương quen thuộc lại một lần chiếm cứ khứu giác và đầu óc hắn.

Nụ cười ám muội, tư thế ngồi thân mật, Paris tươi đẹp một lần nữa tái hiện.

Cũng không lâu lắm, mới cách đây một tuần thôi.

Trong chớp mắt, cõi lòng Đan Dẫn Sanh xốn xang, muốn vòng tay ôm người ấy vào lòng.

Nhưng hắn chậm một bước.

Đỗ Yến Lễ rút dây an toàn, cài đầu dây vào khóa bảo hiểm. Anh ngồi về chỗ của mình, đồng thời dặn hắn: “Cẩn thận.”

Phía trước cũng đã chuyển đèn xanh, Đỗ Yến Lễ tiếp tục lái xe. Đan Dẫn Sanh không ngắm cảnh nữa, mà ngắm Đỗ Yến Lễ.

Tâm trạng tốt ba phần biến thành tốt bảy phần.

Bây giờ khi hắn nhìn anh, đầu óc hắn đã qua cơn giận quá mất khôn. Hắn phát hiện một tuần không gặp, Đỗ Yến Lễ thật ra vẫn chẳng có gì thay đổi, luôn săn sóc người ta ở những vấn đề nhỏ khó chú ý tới…

Khoan đã.

Sau khi có thể suy nghĩ linh hoạt, Đan Dẫn Sanh đột nhiên thông suốt vài chuyện.

Theo hiểu biết của mình về Đỗ Yến Lễ, anh ấy không phải kẻ thích vụng trộm dối gạt, anh ấy coi trọng ai thì thoải mái ký hợp đồng là được, tại sao phải quan tâm mình, tại sao phải lừa gạt mình?

Nếu Đỗ Yến Lễ giải thích anh và Từ Dã đang bàn chuyện hợp tác làm phim, thì sự thật chính là như thế. Dù Từ Dã có mưu đồ khác, Đỗ Yến Lễ cũng tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ này…

Thế tối hôm nay mình đã làm cái trò gì vậy…

Mình y như một ông chồng nốc cả vại giấm chua rồi chạy tới chỗ bà xã đang ăn cơm với bạn, ghen tuông vớ vẩn, nổi trận lôi đình, chẳng phong độ chút nào.

Mình…

Vậy mà Đỗ Yến Lễ không vả cho mình một cái?!

Đan Dẫn Sanh vô cùng ngạc nhiên!

Quãng đường còn lại rất yên lặng, chiếc xe đều đều lăn bánh. Khi Đỗ Yến Lễ đưa Đan Dẫn Sanh về tới biệt thự, kim đồng hồ đang chỉ đúng 9 giờ tối.

Anh mời Đan Dẫn Sanh ngồi xuống ghế salon, còn mình thì an vị đối diện hắn. Cả hai trầm mặc một hồi, Đỗ Yến Lễ đang suy nghĩ nên bắt đầu cuộc đàm thoại quan trọng này thế nào thì người nọ đã tự thích thú trước khám phá mới của hắn.

Đan Dẫn Sanh giành nói trước: “Mấy ngày nay anh bận lắm hả? Mê cung domino còn y nguyên kìa?”

Đỗ Yến Lễ nhướng mày, cậu ta vẫn luôn rất nhạy cảm.

Sau đó, anh nghe thấy Đan Dẫn Sanh nói tiếp: “Bận như thế mà vẫn còn thời gian đi gặp bồ cũ?”

Đỗ Yến Lễ: “…” Cậu nhạy cảm sai chỗ rồi.

Bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Đan Dẫn Sanh vừa buột miệng đã thấy hối hận, hắn cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng biết bản thân đang uống dấm vô lý, không nhanh ngậm mồm thì thôi mà còn muốn uống thêm mấy hớp nữa…

Hắn hơi xấu hổ nên đành thay đổi đề tài: “Trong nhà có gì ăn không? Tôi đói quá.”

Đỗ Yến Lễ: “Có hoa quả.”

Đan Dẫn Sanh: “Không ăn đâu, tôi chưa có hột cơm nào vào bụng đây này, món gì no được ấy.”

Đỗ Yến Lễ: “Nếu chưa ăn cơm thì sao lúc nãy ở nhà hàng cậu không gọi đồ ăn?”

Đan Dẫn Sanh quả nhiên lại vô thức ghen tuông: “Lúc thấy anh ngồi chung với người khác tôi đã tức muốn no rồi.”

Lại bắt đầu xoắn xuýt vấn đề này, không phải chú ý nhầm chỗ mà như kiểu bảo Đan Dẫn Sanh đi Nam Cực thì cậu ta lại phóng tới Bắc Cực, còn kiên quyết không chịu về.

Đỗ Yến Lễ sâu xa liếc Đan Dẫn Sanh một cái, thật không hiểu tại sao hắn lại cố chấp như thế.

Đan Dẫn Sanh luôn cảm thấy trong mắt Đỗ Yến Lễ có cảm xúc gì đó rất lạ. Hắn càng chột dạ hơn, tiếp tục đánh trống lảng: “Tôi gọi thức ăn ngoài nhé, anh muốn ăn gì không?”

Đỗ Yến Lễ: “Tôi không có thói quen ăn khuya.”

Đan Dẫn Sanh thở dài: “Ầy… dù sao anh cũng phải để một người giúp việc ở lại phòng ngừa trường hợp đột xuất chứ. Thế thì ít ra cũng làm được vài món linh tinh, chứ thức ăn bên ngoài giao tới cũng mất 1 tiếng đồng hồ, hết cả ngon.”

Đỗ Yến Lễ: “Cậu muốn ăn gì?”

Đan Dẫn Sanh gần đây ăn nhiều thịt cá nên đang ngấy, cũng không nuốt cơm nổi, hắn muốn chọn món nào thanh đạm một chút: “Gì cũng được, mì chẳng hạn?”

Đỗ Yến Lễ quyết định tạm ngừng cuộc trò chuyện vô nghĩa này, anh đứng dậy, xoay người vào bếp. Anh không thích ăn đêm, nếu đói thật thì anh sẽ tự xuống bếp làm vài món đơn giản lót dạ, như trứng hấp hoặc mì vân vân…

Phòng bếp của biệt thự rất đầy đủ, Đỗ Yến Lễ mở tủ, lấy ra một gói mì sợi nhỏ dễ tiêu, lại nhìn ngăn để rau dưa, hải sản tươi và thịt trong tủ lạnh. Anh vốn định lấy rau, mà ngẫm thấy Đan Dẫn Sanh đang đói bèn chuyển thành hải sản, bật bếp nấu nước, chuẩn bị trụng mì.

Đan Dẫn Sanh ngán ngẩm ngồi trên phòng khách lướt điện thoại, cưỡi ngựa xem hoa đọc thực đơn của các cửa hàng. Hắn cảm thấy không muốn ăn, hiềm nỗi bụng lại rất đói, đọc một lát thì nghĩ: Sao Đỗ Yến Lễ vẫn chưa quay lại, anh ấy đi tắm à, thế phải mau đến xem mới được.

Bao nhiêu ý nghĩ thượng vàng hạ cám vờn quanh óc Đan Dẫn Sanh, mãi đến khi có âm thanh truyền tới từ nhà bếp, Đan Dẫn Sanh mới mờ mịt ngẩng đầu.

Hửm? Tiếng gì thế?

Trong phòng bếp, Đỗ Yến Lễ vừa thả mì vào nồi, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi “Yến Yến”.

Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Đan Dẫn Sanh.

“Yến Yến, anh đang nấu mì cho tôi sao?”

Đỗ Yến Lễ lười trả lời câu hỏi rõ như ban ngày này, cũng chẳng thèm sửa hai chữ “Yến Yến”. Anh có linh cảm, lát nữa anh sẽ phải đọc cho Đan Dẫn Sanh nghe một bài diễn văn rất dài.

Giờ uống miếng nước giữ hơi cái đã…

Đỗ Yến Lễ nghĩ, thấy mì cũng nấu được một lúc rồi, anh mở nắp nồi, hơi nước thoáng chốc biến thành sương trắng, ùa ra khỏi nồi bay về phía Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ phản ứng kịp, anh hơi ngửa người, tránh thoát cú tập kích bất ngờ kia.

Đan Dẫn Sanh thu trọn khung cảnh đó vào mắt.

Sự bất ngờ và cả mây đen trong lòng hắn đều tan biến, tâm trạng tốt bảy phần biến thành chín phần, giống như phẫn nộ và tranh chấp trước đó chưa từng tồn tại.

“Yến Yến… Yến Lễ, anh thật đáng yêu.” Hắn phì cười, nhìn nồi mì rồi lại hỏi, “Giám đốc Đỗ thích nấu ăn à? Nửa tháng ở nhà anh tôi cũng được ăn đồ anh nấu hai lần.”

Đỗ Yến Lễ không đáp.

Đan Dẫn Sanh: “Anh còn nấu cơm cho ai nữa?”

Đỗ Yến Lễ vẫn im lặng như cũ.

Đan Dẫn Sanh rất kiên nhẫn, tự hỏi tự trả lời, tự phân tích cho mình nghe: “Ừm… Cũng không đúng, nghe nói anh không mời khách khứa đến đây. Dựa theo thói quen hàng ngày của anh, anh còn hiếm khi tự nấu cho mình chứ nói chi là nấu cho người khác… Lẽ nào tôi là người đầu tiên sao?”

Đan Dẫn Sanh nở nụ cười.

Nhưng lần này, Đỗ Yến Lễ lại liếc mắt nhìn hắn, trả lời: “Người đầu tiên ăn đồ tôi nấu chính là tôi.”

Câu đấy nghe khá thâm.

Đan Dẫn Sanh suy nghĩ một chút, nhận ra điều gì: “Lẽ nào người thứ hai là tôi?” Hắn nói xong cũng tự phủ nhận, “Sai nốt, chắc chắn anh đã nấu cho ông nội anh rồi, ai chẳng biết anh là một tổng giám đốc nhị thập tứ hiếu.”

Đỗ Yến Lễ tùy ý trả lời: “Ông nội tôi không quan tâm đâu, ông cho rằng làm mấy chuyện này chỉ tổ lãng phí thời gian.”

Thế chẳng phải là…

Đan Dẫn Sanh giật mình: “Tôi là người thứ nhất thật sao?”

Đã bảo cậu rồi, người thứ nhất là tôi.

Đỗ Yến Lễ nghĩ, từ chối lặp lại một câu nói đơn giản như vậy hai lần. Anh nhìn trong nồi, thấy sợi mì vừa chín bèn tắt bếp rồi múc vào tô, chuẩn bị bưng lên bàn.

Ngay lúc đó, một đôi tay lại thò ra trước. Đan Dẫn Sanh nóng lòng muốn thể hiện, đưa tay định cầm, còn nói với Đỗ Yến Lễ: “Để tôi làm cho, anh cứ yên đấy!”

Hắn nói xong cũng hết hồn vì tô mì nóng bỏng.

Đỗ Yến Lễ trơ mắt nhìn Đan Dẫn Sanh vừa đụng vào tô đã vội vàng rụt về.

Lúc Đan Dẫn Sanh thò tay Đỗ Yến Lễ không kịp cản, nhưng khi hắn rụt tay lại thì anh đã nắm lấy khuỷu tay hắn, tay kia mở vòi nước xối lên ngón tay bị bỏng của đối phương, hỏi: “Còn nóng không?”

“Ừm…” Thật ra Đan Dẫn Sanh chỉ giật mình thôi, xối nước sơ sơ là ổn, nhưng tay được Đỗ Yến Lễ nắm, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đáp, “Còn…”

Nóng đến thế cơ à?

Đỗ Yến Lễ hơi ngạc nhiên, anh kéo tay Đan Dẫn Sanh qua nhìn, nói: “Cậu xả nước tiếp đi, tôi tìm túi đá chườm cho cậu.”

Nói đoạn, anh đang định mở tủ lạnh thì đã bị Đan Dẫn Sanh trở tay kéo lại.

Đỗ Yến Lễ dừng bước.

Khoảng cách của hai người rất gần.

Đan Dẫn Sanh nhìn thấy bóng dáng mình trong con ngươi Đỗ Yến Lễ, vì vậy tảng đá đè nặng cõi lòng chợt lung lay, bao nhiêu lời nói giấu trong tim không kiềm được tràn đến bên môi.

“Đỗ Yến Lễ!”

Đan Dẫn Sanh cất tiếng, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng ý định tự kết luận trong hắn đã biến thành khát vọng được biết đáp án từ chính miệng đối phương, hắn muốn được anh thừa nhận… nhưng Đan Dẫn Sanh vẫn hùng hổ như trước: “Anh không phải kiểu người đối xử với ai cũng tốt như thế. Cho nên đối với anh, tôi khác hẳn bọn họ đúng không?!”

Có lúc, Đỗ Yến Lễ cảm thấy quan hệ giữa mình và Đan Dẫn Sanh là một quả bom.

Nếu anh tiến lên một bước thì quả bom sẽ phát nổ, nhưng nếu anh lùi lại một bước thì quả bom cũng sẽ nổ.

Mình phải giải quyết chuyện này một lần cho xong.

“Cậu khác hẳn những đối tượng bao dưỡng lúc trước của tôi.” Người đàn ông lời ít ý nhiều, “Bởi vì hợp đồng của chúng ta vốn cũng không giống.”

Đỗ Yến Lễ nói đoạn, muốn tạm thời ngưng đề tài này, thế nhưng Đan Dẫn Sanh hiển nhiên không hài lòng với đáp án đó, hắn vẫn muốn tiếp tục, tốt nhất là khiến Đỗ Yến Lễ thừa nhận mình khác những người kia cỡ nào.

Nhưng Đỗ Yến Lễ cắt ngang: “Được rồi, cậu ăn trước đi, ăn xong chúng ta lại nói.”

Đan Dẫn Sanh nghẹn họng.

Mà hắn đời nào chịu thua dễ dàng như thế, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn anh đút tôi.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Đan Dẫn Sanh tỉ mỉ bổ sung: “Tôi muốn ngồi trong lòng anh để anh đút tôi ăn.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Vọng tưởng ấy dĩ nhiên không thực hiện được.

Mà Đỗ Yến Lễ cũng nhường một bước, ngồi đối diện Đan Dẫn Sanh nhìn hắn ăn.

Anh sợ nếu anh ngồi trên ghế salon, Đan Dẫn Sanh thật sự sẽ bưng tô mì ngồi vào lòng anh, bắt anh đút ăn…

Chuyện đó thật sự rất đáng sợ.

————————————————

(1) Đèn cốt và đèn pha: Đèn cốt (đèn cos) là đèn chiếu gần, còn đèn pha là đèn chiếu xa. Nôm na đèn cốt là đèn mấy đứa mình đi buổi tối hay bật ấy, chỉ chiếu một khoảng đường phía trước, còn đèn pha là cái đèn của mấy ông bà nội chiếu thẳng vô mắt người đi ngược chiều:).

Bonus:

Trứng hấp



Mì hải sản

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.