Yên Tử trừng mắt nhìn hắn, cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao trước đây, bản thân mình lại có thể yêu một tên khốn nạn giống như hắn. Chắc có lẽ là do lúc trước, cô bị mù mắt rồi nên mới đi yêu loại người này. Nhưng cũng may, cũng may là Thẩm Yên Lam đã cướp hắn đi rồi, xem như gánh giúp cô một kiếp nạn lớn.
Chỉ là bây giờ, cô hình như lại gặp phải kiếp nạn thứ tám mươi mốt rồi. Cái tên khốn kiếp này lại muốn giở trò với cô ngay trong chính căn nhà của cô, thử hỏi lá gan của hắn phải lớn đến nhường nào.
"Lâm Thiên Hàn! Anh buông tôi ra. Nếu không tôi sẽ la lên đó."
Cứ tưởng là nói như thế thì hắn sẽ buông cô ra, nào ngờ đâu hắn vậy mà lại cón cười lớn.
"Nếu em muốn thì cứ kêu lên đi. Để xem khi họ tới đây, họ sẽ tin em hay là tin anh."
"Anh... Đồ tồi, mau thả tôi ra."
"Ngoan! Chiều anh một chút, anh sẽ yêu em."
"Tránh ra... Buông..."
Vừa hay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Thẩm Yên Lam từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì liền hùng hổ xông đến.
"Các người làm cái trò gì trong nhà tôi vậy hả?"
Thẩm Yên Lam nhào đến túm lấy áo của Lâm Thiên Hàn kéo hắn ra. Đứng đối diện với Yên Tử, cô ta không chút chần chừ mà đưa tay tát thẳng vào mặt cô.
Yên Tử bất ngờ bị đánh liền đưa tay lên ôm mặt. Cô quay sang nhìn Thẩm Yên Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-yeu-nam-lay-tay-anh/3033086/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.