Lương Ninh ngã ra sàn nhà, ôm mặt không nói lời nào, run rẩy sợ hãi. Tim ả đập nhanh một cách bất thường, đầu óc trống rỗng.
“Là cô bỏ thuốc vào ly cà phê phải không?” Vân Mộng đè Lương Ninh xuống sàn, tra hỏi.
“Không… Không phải tôi…”
Vừa dứt lời, trán Lương Ninh liền cảm giác được có thứ gì đó lành lạnh áp vào. Ngước mắt lên, ả trông thấy một khẩu súng ngay sát mặt mình, Vân Mộng mặt mày âm trầm:
“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”
Nói rồi, Vân Mộng mở chốt an toàn. Toàn thân Lương Ninh run lên:
“Không, đừng! Có người khác đã đưa nó cho tôi, tôi không biết nó dùng để giết người.”
Ả bắt đầu khóc lóc cầu xin:
“Tôi không cố ý giết người! Tôi xin lỗi!”
Vân Mộng thu tay lại, sau đó đột nhiên rút điện thoại trong túi ra rồi hỏi:
“Cảnh sát trưởng, ông nghe rồi chứ?”
“Ừ. Tôi sẽ lập tức đến nơi.”
Giọng của người đàn ông kia vừa vang lên, Lương Ninh liền biết xong đời rồi, vội vàng ôm chân Vân Mộng lại, nước mắt như mưa mà nói:
“Vân Mộng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không biết thứ đó dùng để giết người, thật sự! Làm ơn, cứu tôi!”
Vân Mộng không có chút dao động, hất tay của ả ra rồi nói:
“Đây là cái giá phải trả khi cô làm việc xấu hại người, vào tù mà sám hối.”
Cả quá trình đó Lục Cẩn Hiên vẫn im lặng ngồi một chỗ nhìn xem, nhìn chú mèo nhỏ mình nuôi dưỡng nay đã biết nhe nanh múa vuốt với kẻ thù, anh vô cùng hài lòng. Để Vân Mộng tự thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1729977/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.