Hai bên nhìn nhau đầy căng thẳng, Vân Mộng hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Các người trước tiên dừng lại đã, chuyện tiền bạc có thể thương lượng, nếu tiếp tục đập thì một đồng các người cũng không lấy được đâu.”
Nghe cô đe dọa, mấy tên đi đòi nợ nhìn nhau rồi ghé sát vào nhỏ giọng xì xầm, sau khi bàn bạc, một tên đứng ra nói:
“Được rồi, mày trả tiền đi, tụi tao lấy tiền xong sẽ rời khỏi đây ngay.”
“Tôi không đem theo nhiều tiền mặt như thế.”
Vân Mộng vừa nói vừa đi về phía Chu Lệ, đám người kia cũng không có ý định ngăn chặn cô làm gì. Sau khi đến bên cửa sổ, cô dùng khẩu hình miệng hỏi Chu Lệ:
“Sao không báo cảnh sát?”
Trước câu hỏi này, Chu Lệ chỉ mím môi thở dài một hơi, ánh mắt như nói lên sự bất lực. Vân Mộng quen biết cô nàng đã lâu, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cô hiểu được vài chuyện. Một là Chu Lệ sợ sau này bị trả thù, hai là cảnh sát căn bản không muốn can thiệp.
“Này, hai đứa bây định câu giờ à? Nhanh lên!”
Nghe giọng hối thúc của đám người phía sau, Vân Mộng thò tay vào túi áo rồi hỏi họ:
“Tôi nói rồi, không mang theo tiền mặt, để lại số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển cho các người.”
“Sao tụi tao biết được mày sẽ gửi tiền? Mày muốn lừa ai?”
Hai bên lại bắt đầu tranh cãi, Vân Mộng muốn chuyển tiền qua tài khoản, đám người kia thì nhất quyết đòi tiền mặt mới đưa giấy nợ ra. Trước cảnh này, Lục Tử Tiệp chỉ khoanh tay đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1729971/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.