Vân Mộng đặt lưng lên giường liền thỏa mãn duỗi duỗi người, căn phòng trọ nhỏ của cô chật hẹp nhưng gọn gàng ngăn nắp, không để bất kỳ một thứ dư thừa nào, chỉ là hiện tại dưới sàn chất đầy túi giấy. Cô mệt mỏi cả đêm qua rồi, đến giờ mới thật sự được nghỉ ngơi.
Mấy ngày này mẹ cô vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, cô đã cho bà biết chuyện được nhận vào Lục thị, lúc đó đôi mắt vốn đục ngầu của bà như sáng lên, cười hề hề đầy hạnh phúc. Bà rất tự hào vì con gái bà nuôi nấng bao năm cuối cùng cũng trưởng thành và tìm được công việc ổn định để tự nuôi thân. Nhưng bà không biết rằng cuộc sống thiếu thốn đã đẩy cô vào con đường tăm tối không có lối ra, cô chấp nhận bán thân thể mình cho vị tổng tài ác ma của Lục thị kia để đổi lấy tiền rồi.
Thấy tin nhắn của cô, mẹ lập tức gọi điện thoại đến và cười hỏi:
“Con ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi, mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng ăn rồi, Vân Kiên mấy ngày này cứ nhắc con hoài, bao giờ thì con về thăm nhà hả?”
Nhẩm tính, lần cuối có mặt ở nhà ăn cơm mẹ nấu là hai năm trước, Vân Mộng thấy mình thật bất hiếu. Cô nén tiếng thở dài, cười lên cho bà yên tâm:
“Con chỉ mới xin được việc thôi, nhiều thứ phải lo lắm, nhưng lương thì rất hậu hĩnh. Mấy tháng này con chưa về được, mẹ bảo Vân Kiên chờ thêm một thời gian nữa nha. Chắc là tết này sẽ được nghỉ…”
Bây giờ là tháng tám, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/163233/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.