“A… a, đừng...”
Vân Mộng cắn chặt răng nhịn xuống, nhưng giữa hai chân bị căng đầy khiến cô không cách nào tiếp thu nổi, cơ thể không ngừng bị đẩy trườn lên trên, sau đó sẽ có một bàn tay kéo cô xuống, lặp đi lặp lại liên tục.
Âm thanh rên rỉ rất khẽ của cô trở nên to dần theo nhịp điệu của Lục Cẩn Hiên.
Hai thân ảnh quấn lấy không có lấy một kẽ hở, khoái cảm sau cơn đau dần dần kéo tới làm Vân Mộng không rõ là đang vui thích hay bài xích anh, vừa ngượng ngùng vừa uất ức.
Qua một lúc, Lục Cẩn Hiên vẫn không có cách nào hoàn toàn xâm nhập, chỉ có thể cố gắng ra vào ở biên độ nhất định, giữa cho Vân Mộng không bị đau quá.
“Họ Lục thối tha…”
Thấy cô vừa đè thấp tiếng rên vừa lí nhí mắng anh, anh thật sự rất muốn cười. Hôm nay anh sẽ cho chú mèo hoang hư hỏng này biết khi ở trước mặt anh, cô không nên giơ móng vuốt bé nhỏ của mình lên.
Lục Cẩn Hiên không hề thở gấp lấy một hơi, miệt mài luật động, chờ cho đến khi Vân Mộng đã dần quen và bắt đầu thả lỏng, anh đột ngột rời khỏi người cô rồi đưa tay lật người cô lại.
Cô giật mình lên tiếng:
“Anh làm gì?”
Bàn tay to vỗ mạnh vào mông của Vân Mộng hai cái, da thịt chạm vào nhau lập tức phát ra âm thanh “chát chát” đầy xấu hổ.
“Nhấc mông lên.”
Vân Mộng đỏ hết cả mặt, nắm chặt ga giường rồi cắn răng làm theo, tim cô liên tục gia tốc, đã sắp phá vỡ lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/163231/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.