Chương trước
Chương sau
   Diệu Tinh ở trong phòng bệnh chờ thật lâu, mãi cũng không thấy có người trở lại. Cô vén chăn lên sờ soạng bước xuống giường. Rầm! Mới vừa cất bước để đi, cô liền đụng ngay vào cái ghế ở bên cạnh. Sự đau đớn trên đầu gối truyền đến toàn bộ trái tim.
     Bọn họ có chuyện gì cần phải lâu như vậy. Có chuyện gì không thể để cho cô nghe. Diệu Tinh sờ soạng, đi ra mở cửa phòng bệnh.
     "Ôi chao, ai, ôi, tôi mới vừa nghe được một tin tức siêu cấp nổ tung!" Từ xa xa, Diệu Tinh nghe thấy một giọng nói đầy sự hưng phấn.
     "Chuyện gì mà cậu lại hưng phấn thành như vậy!"
         "Tôi mới vừa ở trong phòng làm việc của bác sĩ Karl đi ra thì nghe thấy."
     "Cậu định bán cái nút thắt gì vậy hả? Nói mau!" Bởi vì nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện có nội dung liên quan đến Karl, Diệu Tinh liền dừng lại, tập trung tinh lực để nghe.
     "Mấy ngày trước có một vị chuyên gia thiết kế đã vào nằm viện, cậu đã biết rồi chứ!"
     "Dĩ nhiên rồi! Đó là Lau­ra chứ ai. Bất quá đáng tiếc là bị mù rồi..."
     "Đáng tiếc cái gì chứ?" @MeBau*[email protected]@ Vị y tá nhỏ kia nói nghe đầy sự bất mãn. "Khối máu tụ kia sẽ biến mất, ý tôi muốn nói là chuyện ở phía sau sẽ khá hơn kia!"
     "Phía sau là như thế nào?" Nghe thấy giọng nói đầy sự tò mò của một người khác y tá, Diệu Tinh cũng chợt ngừng thở. Cô làm sao vậy? Phía sau có chuyện gì.
     "Nghe nói cô ấy chỉ cần làm phẫu thuật ghép giác mạc là ổn. Thế nhưng mà cậu cũng biết đó, hiện tại việc cung cấp giác mạc lại ít như vậy. Coi như là có điều kiện, cũng cần phải xếp hàng đến mấy năm."
     "Cho nên thì sao?"
     "Tiêu Lăng Phong, cậu cũng biết chứ! Anh ấy nói muốn tặng lớp màng giác mạc mắt cho Lau­ra, !"
     "Cái gì?" Tiếng kêu bén nhọn của người y tá trẻ tuổi kia làm màng nhĩ Diệu Tinh đau nhói. Hô hấp của cô dồn dập, vừa rồi là mình đã nghe lầm phải không? Giác mạc mắt của cô..." Thân thể Diệu Tinh gần như không thể đứng vững được nữa. Nhưng việc càng khiến cho cô không thể tiếp nhận được kia, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on chính là quyết định của Tiêu Lăng Phong. Anh đã điên rồi, có phải hay không...
     "Không phải là cô ấy còn có vị hôn phu của mình hay sao?"
     "Cho nên tôi mới kích động như vậy chứ!" Người y tá kia nói. "Tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng chỉ vì muốn thành toàn cho người mình yêu. Trời ạ, nếu như có người nào yêu tôi như vậy, cho dù ngày mai tôi có phải chết, tôi cũng sẽ nguyện ý..."
     Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt một. Cô đè ép ngực thật chặt, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được nỗi đau đớn lan tràn... Tiêu Lăng Phong, anh thật khốn kiếp! 
     **************
Tiêu Lăng Phong đi từ phòng làm việc của Karl ra, tâm tình nặng nề tựa như đã từ từ được buông lỏng. Car­los cùng đi sau lưng Tiêu Lăng Phong. Có lẽ anh nên cười, bởi vì Diệu Tinh yêu chính người đã yêu cô nhất trên thế giới này...
     Trình Ngự lưu lại ở trong phòng làm việc cùng Karl.
     "Cháu xem ra di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. anh ta thật sự yêu Diệu Tinh. Có thể yêu một người đến trình độ như vậy, thật không dễ dàng!" Karl vừa nói, vừa đi thu lại tấm phim chụp CT.
     Trình Ngự than nhẹ một tiếng. Vốn dĩ ông chỉ muốn thử xem một chút, nếu như Diệu Tinh thật sự sẽ không nhìn thấy gì nữa. liệu rằng Tiêu Lăng Phong có thể yêu Diệu Tinh trước sau như một hay không. Cho nên ông mới xin Karl giúp một tay thử tình cảm của Tiêu Lăng Phong một chút. Không ngờ rằng, kết quả của chuyện này lại lớn quá mức, nằm ngoài dự liệu của anh.
     "Có lẽ, sự lo lắng của chú thật sự là dư thừa rồi!" Trình Ngự đi ra ngoài. Chuyện đã như vậy rồi, vậy thì ông còn có lý do gì không tha thứ cho Tiêu Lăng Phong được nữa chứ!
     Tiêu Lăng Phong vội vã đi trở về phòng bệnh. Khương Ngọc Khiết đang ở nhà chăm sóc cho Al­ice. Diệu Tinh ở một mình trong phòng bệnh đã rất lâu rồi! Nhưng mà điều nằm ngoài ý muốn của anh chính là, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Diệu Tinh thế nhưng lại đang ở trong hành lang. Cô ngồi dưới đất, thân thể hơi run rẩy.
     "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu một tiếng chạy tới. "Làm sao em lại ở nơi này?" Anh đau lòng đỡ Diệu Tinh dậy. "Tại sao em lại khóc." Anh cười. "Đừng sợ. Karl nói em không bị sao hết..."
     Pằng! Một tiếng vang chát chúa vang lên làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Ngay sau đó, trên mặt Tiêu Lăng Phong liền xuất hiện một dấy tay đỏ tươi. 
     Tiêu Lăng Phong hoàn toàn ngây người. Anh sờ sờ lên gương mặt, "Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Trong giọng nói của anh có chút phát run,
     Một cái tát này Diệu Tinh đã gần như dùng toàn bộ khí lực của mình. Cảm giác đau rát trong lòng bàn tay đau lan tràn đến tận đáy lòng của cô.
     "Anh hãy cút đi cho tôi!" Diệu Tinh dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh lập tức biến mất đi cho tôi!" Diệu Tinh gầm lên, nhưng trong lòng cô lại run rẩy không ngừng. Tặng giác mạc của anh cho cô, Tiêu Lăng Phong, anh cho rằng bị mù là điều rất hay à.
     "Diệu Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong khó hiểu. Nói cô không nhìn thấy gì, liệu có mấy người sẽ tin tưởng được đây! Một cái tát kia thật quá chính xác.
     "Tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh không nghe được hay sao? Anh lập tức cút đi cho tôi!" Diệu Tinh rống to: "Anh cho rằng anh đã cứu tôi, tôi đây liền cần phải cảm ơn đại dức của anh đối với tôi hay sao? Anh đừng có nằm mộng! Tiêu Lăng Phong, cả đời này cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
     Tiêu Lăng Phong nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh. Cô quá khác thường! "Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì vậy!"
     "Buông tay ra! Tiêu Lăng Phong, nếu anh còn tiếp tục không thả tôi ra nữa, tôi sẽ gọi cứu mạng đó!" Diệu Tinh kêu lên. Cô không sao khống chế được nước mắt, lại càng không thể nào khống chế nổi sự run rẩy của thân thể bị đói.
     "Diệu Tinh. Em hãy bình tỉnh một chút. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, hãy nói cho anh biết, hả?" Cô đã biết chuyện gì rồi sao? Không có lý do nào như vậy. Bọn họ vừa mới rời đi khỏi phòng làm việc của Karl thôi mà... "Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút! Tình hình hiện tại của em không nên để bị kích động."
     "Mắc mớ gì tới anh chứ! Tôi bị mù như vậy, có thế nào đi nữa cũng không có chút quan hệ gì tới anh hết!" Diệu Tinh giống như đã nổi điên lên rồi, cô đẩy Tiêu Lăng Phong ra.
      Car­los đỡ lấy Tiêu Lăng Phong lui lại mấy bước, quay ngược người anh lại. Nguyên vốn là trong người Tiêu Lăng Phong đang bị thương, lại còn đang ở bệnh viện để chăm sóc lâu như vậy, lúc này, thân thể của anh so Diệu Tinh được không khỏe hơn được là bao nhiêu. Car­los nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Lăng Phong: Giao cho tôi! Anh ra ám hiệu.
     "Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút!" Car­los nói an ủi rồi sau đó từ từ tiến lên.
     "Car­los, em muốn anh ta đi khỏi nơi này! Em không muốn nghe thấy giọng nói của anh ta, không muốn nhìn thấy anh ta xuất hiện tại nơi này!" Diệu Tinh lắc lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé của cô hốt hoảng níu lấy vạt áo.
     "Được! Chúng ta đi vào nhé!" Car­los gật đầu: "Để cho anh ta yên tĩnh một chút."
     Diệu Tinh không nhìn thấy bọn họ, chỉ biết nắm lấy Car­los thật chặc: "Em không muốn nhìn thấy anh ta, không bao giờ muốn nhìn thấy anh ta nữa!"
     "Diệu Tinh..."
     "Tiêu Lăng Phong, anh sẽ không cho là tôi thật sự còn tình cảm đối với anh như trước đây nữa chứ?" Diệu Tinh nói một câu. Trên mặt cô đều chỉ thấy nụ cười chứa đầy sự giễu cợt: "Tôi đùa bỡn anh như vậy, không nghĩ tới anh lại đần như vậy, vừa như vậy liền rút lui!"
     "..." Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói một hồi.
     " Car­los, chúng ta đi thôi!"
     "Được, được, được!" Car­los gật đầu. Anh dẫn Diệu Tinh đi vào phòng bệnh. Tiêu Lăng Phong đứng nguyên tại chỗ đó, nhìn Diệu Tinh đi xa. Vốn dĩ anh cho là mình đã đau chết lặng đi rồi. Nhưng khi mới vừa nhìn tháy hai người bọn họ cùng nhau đi xa như thế, sự đau lòng của anh còn là mãnh liệt hơn trước...
     Trong phòng bệnh.
     Diệu Tinh ngồi lặng lẽ hồi lâu mới tỉnh táo lại. Car­los đưa ly nước tới trong tay Diệu Tinh: "Thôi được rồi, em đừng khóc nữa!" Car­los đưa tay lau Diệu Tinh nước mắt một chút.
     "Car­los, em đã không thể còn nhìn thấy nữa rồi, có phải hay không!" Diệu Tinh khe khẽ khóc.
     "..."
     "Em nói nhăng gì đó, không nên tự mình hù dọa mình như vậy!."
     "Anh gạt em!" Diệu Tinh tùy hứng hét to: "Em nghe thấy. Em đã nghe thấy hết!" Diệu Tinh nói xong liền khóc òa lên hu hu: "Cái cô y tá kia đã nói, em cũng sẽ không nhìn thấy nữa rồi !"
     Trong lòng Car­los cả kinh, rất tự nhiên đầu anh nghĩ đến chính là cái cô y tá nhỏ ở trong phòng làm việc của Karl rồi.
     "Diệu Tinh, vậy tại sao em lại đối xử với Lăng Phong dữ dội như vậy?" Anh hỏi: "Anh ấy thật sự rất yêu em, có thể vì em mà không cần để ý đến bất cứ chuyện gì hết."
     "Em biết!" Diệu Tinh khóc khẽ. Cô ôm đầu gối thật chặt: "Em đã đánh anh ấy… Mặc dù không nhìn thấy, nhưng mà em vẫn đánh anh ấy đến đau rát cả lòng bàn tay… Car­los, em đau quá." Diệu Tinh nói xong lại bật khóc lên hu hu.
     "Nhưng mà em cũng đã thương anh ấy như vậy rồi, tại sao em lại cứ muốn phải đuổi anh ấy đi."
     "Em không thể nhận giác mạc của anh ấy được!" Diệu Tinh lắc đầu: "Cho nên chỉ có thể để cho anh ấy phải thất vọng. Anh ấy chết tâm rồi, như vậy mới có thể bỏ đi thật xa được! Anh ấy mới có thể sẽ buông tha cái ý tưởng ngu xuẩn như vậy được."
     "Em làm như ngươi vậy căn bản cũng không phải là biện pháp giải quyết được vấn đề!" Car­los nói xong liền nhìn một chút về phía cánh cửa: "Chú Trình đã nói, chúng ta sẽ kết hôn rất nhanh thôi, cho dù Tiêu Lăng Phong có làm như vậy cũng sẽ không làm thay đổi được chuyện gì hết! Em có biết Tiêu Lăng Phong đã trả lời thế nào hay không?"
     Diệu Tinh dừng khóc thút thít lại, đợi chờ câu trả lời của Car­los.
     "Anh ấy nói, giác mạc của anh ấy không phải là tặng cho vị hôn thê của Car­los, mà là tặng cho Diệu Tinh của anh ấy… Anh ấy nói... Diệu Tinh sẽ là cô dâu đẹp nhất, làm sao anh ấy lại có thể để tồn tại thiếu sót cho một cô dâu xinh đẹp như vậy được!"
     "Tiêu Lăng Phong, anh đó, cái đồ ngu ngốc này!" Diệu Tinh mắng xong lại, bật khóc lên thành tiếng.
     "Nếu em còn thương anh ấy như vậy, tại sao em lại không chịu tha thứ cho anh ấy?" Car­los hỏi: "Diệu Tinh, đã có nhiều chuyện phát sinh như vậy, đến anh còn đều có chút cảm động, tại sao em vẫn còn không chịu bỏ qua."
     "Nếu như là... lúc trước, thì em sẽ xem xét, nhưng mà bây giờ, em đã không nhìn thấy gì nữa rồi."
     "Thì ra là em đã đuổi anh đi chỉ vì lý do như vậy sao?" Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh run lên một cái. Car­los đứng dậy rời đi. Khi đi qua bên người Tiêu Lăng Phong, anh liền vỗ vỗ lên bờ vai của Tiêu Lăng Phong. Chuyện này tựa như  phải có một kết cục hoàn mỹ.
     Tiêu Lăng Phong từ từ đến gần Diệu Tinh. Anh nhìn bộ dạng của cô gấp gáp muốn tránh né, anh mấy bước xông lên cầm lấy hai vai của Diệu Tinh.
     "Anh buông tôi ra!"
     "Anh không muốn!" Tiêu Lăng Phong la lớn: "Trình Diệu Tinh, anh đã nói rất rõ ràng rồi, anh sẽ không bao giờ buông tay em, mà em cũng đừng mơ tưởng tránh né anh!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Diệu Tinh thật chặt vào trong ngực của mình, không để cho cô giãy giụa.
     "Anh buông tay!" Diệu Tinh giãy giụa không nổi, thở hổn hển kêu to.
     "Anh đã nói rồi, anh không buông tay!" Tiêu Lăng Phong nói xong lại càng ôm Diệu Tinh chặt hơn: "Anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa!"
     "Tiêu Lăng Phong, anh là đồ ngu ngốc à? Anh có biết tôi có thể vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa rồi!" Diệu Tinh kêu gào.
     "Anh không quan tâm!"
     "Nhưng mà tôi quan tâm!" Diệu Tinh gào lên... "Vậy có phải khi anh cũng vậy, cũng sẽ không nhìn thấy gì nữa rồi, thì em mới nguyện ý lưu lại ở bên cạnh anh hay không, hả?" Tiêu Lăng Phong đưa tay nắm thật chặt lấy  bả vai Diệu Tinh: "Diệu Tinh. Anh lại không muốn em không nhìn thấy!"
     "Anh có biết cảm giác không thể nhìn thấy một cái gì hết là một việc kinh khủng đến bậc nào hay không?" Diệu Tinh hỏi: "Hết thảy mọi thứ đều là tối đen, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ..."
     "Anh không sợ!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh, khẽ vuốt phía sau lưng của cô; "Chỉ cần có em ở đây, thì thế giới của anh không phải là đen tối một mảnh. Diệu Tinh, em chính là ánh sáng giữa bóng tối của anh..."
     "Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?" Giọng nói của Diệu Tinh hơi run rẩy. Trái tim của cô, trong nháy mắt liền hóa thành một vũng nước.
     "Người ngu ngốc chính là em!" Tiêu Lăng Phong cắn một cái ở trên chóp mũi của Diệu Tinh: "Nơi này của anh đau quá!" Tiêu Lăng Phong cầm lấy tay của Diệu Tinh để ở trên mặt của mình: "Nhưng mà... anh cũng cảm thấy thật là hạnh phúc. Diệu Tinh, bởi vì em còn yêu anh, bởi vì em làm như vậy chính à bởi vì em quan tâm đến anh." Tiêu Lăng Phong cười, nơi đáy mắt có chút ướt át.
     Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong. Cô đột nhiên cảm thấy không sợ hãi gì nữa. Cho dù đời này cô cũng không nhìn thấy gì, cũng không có gì đáng sợ nữa.
     "Diệu Tinh, em đừng nghĩ đuổi anh đi nữa, không nên tự hành hạ mình nữa, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong dịu dàng hỏi.
     "Anh nói xem. Nếu như cả đời này em không nhìn thấy gì nữa, anh nguyện ý làm đôi mắt của em, vậy thì tại sao em lại có thể đuổi đôi mắt của mình đi được đây..."


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.