Tiêu Lăng Phong cười: "Ở trước cái thân phận là vị hôn thê này, có phải còn có một Tiểu Duệ hay không?" Tiêu Lăng Phong nói: " Trước mắt, Carlos, anh chớ quên, Diệu Tinh có thể thành ra như vậy, anh là người có liên quan trực tiếp." "Tôi... Cô ấy lưu lại ở đây thì có thể như thế nào chứ?" Carlos hỏi: "Anh có thể chăm sóc cô ấy cả đời hay sao?" "Dĩ nhiên là tôi có thể!" "Chờ đợi cả đời, còn khó khăn hơn cả so với chết đó!" Carlos đáp lại đầy vẻ trào phúng. "Anh nói cái gì?" Tiêu Lăng Phong níu lấy cổ áo Carlos. "Tôi nói không đúng sao?" Carlos hỏi. "Được, cứ coi như anh không quan tâm đến chuyện Diệu Tinh bị mù, anh nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng mà... Diệu Tinh thì sao chứ? Anh cảm thấy cô ấy sẽ nguyện ý sống cả đời ở trong bóng đêm hay sao..." Nắm tay của Tiêu Lăng Phong từ từ buông lỏng ra. @MeBau*[email protected]@ Quả thật, anh có thể chăm sóc cho Diệu Tinh cả đời. Thế nhưng mà Diệu Tinh làm sao có thể chịu đựng được cảnh phải sống trong bóng đêm cả đời như vậy được. "Karl, mời anh giúp cho một tay. Bất kể phải bỏ ra một giá cao như thế nào, tôi cũng chỉ muốn để cho Diệu Tinh không có chuyện gì!" "Tiêu tiên sinh, anh hãy bình tĩnh một chút, về công về tư, tôi cũng không mong muốn Diệu Tinh có chuyện gì hết. Nhưng mà trong chuyện này cũng không phải là anh không muốn thì sẽ có thể giải quyết được! Chúng ta cần phải suy tính rất nhiều nhân tố, anh hiểu chưa?" Cánh tay Tiêu Lăng Phong từ từ rũ xuống. Đây mới đúng thật là họa vô đơn chí, nếu như Diệu Tinh biết được cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa rồi, cô làm sao có thể chịu được. Trình Ngự từ từ đứng dậy. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), "Được rồi, hai người không cần phải cai nhau như vậy nữa!" Ông đi tới Carlos bên cạnh: "Chờ thân thể Diệu Tinh khôi phục lại một chút, tôi liền mang con bé đi. Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng chăm sóc tốt được cho nó. Hiện tại cũng đã tới lúc để cho chúng ta thực hiện việc chăm sóc cho con bé rồi!" "Chú Trình!" Nghe Trình Ngự sẽ mang Diệu Tinh rời đi, trong lòng Tiêu Lăng Phong cả kinh: " Chú không cần phải mang Diệu Tinh đi đâu hết, chú hãy để cho cháu được chăm sóc có cô ấy có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nói cầu xin Trình Ngự. Trình Ngự nhìn Tiêu Lăng Phong: "Nhưng mà tôi lại không muốn mạo hiểm như vậy! Tôi không thể bởi vì sự xúc động nhất thời lẫn sự áy náy của cậu mà phá hủy hạnh phúc của con gái tôi. "Cháu không phải là xúc động nhất thời!" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Tiêu Lăng Phong nói giải thích: "Đúng vậy, cháu thừa nhận cháu có quá nhiều sự áy náy đối với Diệu Tinh, nhưng mà cháu nguyện ý chăm sóc cho Diệu Tinh chính là bởi vì cháu rất yêu cô ấy!" Trình Ngự nhìn Tiêu Lăng Phong. Lời nói này của Tiêu Lăng Phong cũng không hề nằm ngoài dự liệu của ông. Nhưng khi ông nghe được những lời này, ở trong lòng ông vẫn là có một chút xúc động. "Chú Trình, cháu thật sự hiểu rất rõ cháu yêu Diệu Tinh như thế nào. Cháu xin chú hãy cho phép cháu được chăm sóc cho Diệu Tinh có được hay không?" "Cậu có yêu con gái tôi hay không yêu nó, đó là chuyện của cậu! Tôi chỉ biết là con gái của tôi có ngày hôm nay, cậu chính là một đại công thần mà thôi!" Trình Ngự hừ lạnh nói: "Nếu như cậu thật sự là vì muốn tốt cho Diệu Tinh, như vậy cậu liền buông tay đi, hãy để cho con bé được trôi qua cuộc sống yên tĩnh." "Chú Trình, hiện tại thân thể của Diệu Tinh cũng không thích hợp bị mệt nhọc, huống chi... Cái việc giải phẫu này cũng cần phải được tiến hành nhanh một chút. Nếu như còn phải tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, thì sợ rằng sẽ khó làm!" Tiêu Lăng Phong cũng nắm thật chặc quả đấm. "Nếu như cháu nguyện ý tặng giác mạc của mình cho Diệu Tinh, có phải hiện tại đã có thể làm phẫu ghép giác mạc rồi hay không?" "... Cậu điên rồi?" Trình Ngự cau mày, vẻ mặt căng thẳng. "Cháu không hề nói đùa!" Tiêu Lăng Phong chăm chú nhìn Karl: "Nếu như tôi nguyện ý tặng giác mạc của mình cho Diệu Tinh, có phải là mắt cô ấy sẽ phục hồi lại rất nhanh hay không?" "Anh không nên quá xúc động như vậy! Vấn đề này không phải là do anh có nguyện ý hay không! Anh phải biết, luật pháp sẽ không cho phép tự ý lấy lớp màng giác mạc kia." "Luật pháp!" Tiêu Lăng Phong cười: "Đây là tôi tự nguyện, chẳng có liên quan gì đến luật pháp hết! Nếu như anh không thể làm, như vậy tôi sẽ dùng cách riêng của mình để thu xếp công việc phẫu thuật ghép giác mạc này." "Chuyện còn chưa tới một bước đó, anh đừng có quá xúc động mà đưa ra quyết định như vậy!." "Tôi đang rất tỉnh táo!" Tiêu Lăng Phong nói. "Tôi vẫn khuyên cậu không nên làm như vậy là tốt nhất!" Trình Ngự mở miệng nói: "Trước không nói đến chuyện này có cần phải tính đến việc luật pháp cho phép hay không. Cho dù là do cậu tự nguyện làm, thì chúng ta cũng không thể nào tha thứ cho cậu, lại càng sẽ không vì vậy mà cảm ơn đối với cậu…" "Tôi không cần người nào phải cảm tạ!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Cậu phải biết, Diệu Tinh liền phải gả cho Carlos, cậu làm cái gì cũng chỉ đều là sự vô bổ mà thôi." Trình Ngự nói xong xoay người bỏ đi. Toàn bộ câu chuyện vừa rồi, thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông. Ông nhìn sang Karl một chút, sau đó thở nhẹ một chút. Tiêu Lăng Phong nhìn Trình Ngự, cuối cùng bọn họ vẫn không sao bỏ được chuyện đã qua. Nắm quả đấm thật chặt, Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi nói: "Không sao hết." Anh không hề phát giác ra giọng nói của mình có bao nhiêu đau xót: " Chỉ cần Diệu Tinh không bị làm sao là tốt rồi!" "Tiêu Lăng Phong, cậu không cần phải là xúc động như vậy! Con đường về sau này của cậu còn rất dài, mà sau khi cậu tặng cho Diệu Tinh lớp màng giác mạc kia của mình thì như thế nào chứ. Con bé rốt cuộc vẫn muốn gả cho Carlos… Còn chúng ta... cũng sẽ không vì vậy mà tha thứ cho cậu!" "Chuyện này không phải là vì cháu muốn chuộc tội. Chẳng qua là... bởi vì cháu yêu Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong cúi đầu: "Không phải là cháu tặng giác mạc cho vị hôn thê của Carlos. Mà là... cháu tặng cho Diệu Tinh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]