Tiêu Lăng Phong mặt mày hớn hở, mặc dù không là cố ý, nhưng là nụ cười vẫn ngọt ngào trên mặt, như cũ, làm cho người ta phải ghen tỵ. Tin tưởng không chỉ là anh, bất luận người nào nhìn thấy thì ở trong lòng cũng sẽ không nhịn được mà chê cười. Một người đàn ông đã trưởng thành, vậy mà còn cười thành như vậy...
"Đã lâu không gặp!" So với Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong ngược lại cười đến tự nhiên: "Hai người ngồi tán gẫu nhé, tôi còn có một số việc phải làm. Tán gẫu cho tới khi nào xong thì thôi, khi ấy hãy gọi điện thoại cho tôi." die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đối với loại chuyện này thái độ đó của Tiêu Lăng Phong càng làm cho người ta thấy thoải mái hơn so với sự khách khí.
"Anh cũng không lo lắng tôi sẽ bắt cóc bà xã của mình rồi bỏ chạy hay sao?" Mộ Sở cười. Làm người đối địch với nhau lâu như vậy, đột nhiên trước mặt lại đối xử tâm bình khí hòa với nhau như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút không quen với hình thức này.
"Anh cũng đã nói Diệu Tinh là bà xã của tôi rồi, làm sao anh lại có thể bắt cóc cô ấy đi chứ!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Tôi đi trước!"
Mộ Sở đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Lăng Phong rời đi. Thật là tự tin, bất quá, quả thật anh vốn cũng rất tự tin. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mộ Sở bước từng bước một đi về phía Diệu Tinh. Nhìn người đang an vị ở trước mặt mình vẫn luôn nhung nhớ hồi lâu, lúc này Mộ Sở ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997419/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.