Edit: Shinbi
“Tử Nhược, xin cô, đừng rời khỏi anh ấy nữa, cô là linh hồn của anh ấy, anh ấy không thể không có cô.” Cô không dám tưởng tượng nếu anh biết thì sẽ toát ra ánh mắt đau thương như thế nào, nhưng cô biết cô không muốnnhìn thấy dáng vẻ đó, không muốn nhìn thấy.
Bàn tay nhỏ bé đangnâng gương mặt của Thanh Thần, Bạch Tử Nhược cười vui vẻ: “Thanh Thầnngốc, cô cũng biết Mạc Lãnh Tiêu đã yêu cô, hiện tại cô mới là linh hồncủa anh ấy.”
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
Mạc Lãnh Tiêu, anh đã yêu cô.
Thanh Thần, hiện tại cô mới là linh hồn của anh.
Màn đêm buông xuống, Thanh Thần ngồi cạnh cửa sổ trong gian phòng tầngtrên, nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người. Thân thểcó chút lạnh, nhưng cô không để ý.
Sau khi gặp Bạch Tử Nhược, cảngười cô đều rối loạn, trong đầu luôn hiện lên từng câu từng chữ của côấy nhưng Thanh Thần không phân biệt được rốt cuộc cô ấy thật hay giả.
Cô ấy nói Mạc Lãnh Tiêu yêu cô, cô là lình hồn của Mạc Lãnh Tiêu.
Nhưng có khả năng sao?
Mạc Lãnh Tiêu đợi cô nhiều năm như vậy, tình cảm này, nhu tình này, vẻ mặt kia không phải là yêu sao?
Đối với cô, anh chưa bao giờ toát ra vẻ mặt như với Bạch Tử Nhược, đối vớicô, anh luôn rất hung dữ, hơn nữa, không phân rõ phải trái chút nào.
Làm sao anh có thể thích cô đây?
Tử Nhược ưu tú như vậy, mọi mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015931/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.