Edit: Mon Miêu
Mạc Lãnh Tiêu dừng bước ở bên cạnh Thanh Thần, anh nghiêm mặt, bá đạo ôm eo Thanh Thần, mạnh mẽ kéo thân thể của cô qua, ôm cô vào trong ngực: “Vợchưa cưới thân ái của anh, ở chỗ này nhìn thấy em —— thật là trùng hợpnha.”
Thân thể cô bị anh ôm cứng ngắc, đôi mắt không nhiễm bụi trần của cô, nhìn chằm chằm anh.
“Cô bé, em không định giới thiệu vị tiên sinh này cho anh biết sao?” Bàntay anh nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, ý lạnh trong đôi mắt đen như cónhư không.
Thanh Thần cắn môi, bởi vì tiếng gọi mập mờ này củaanh, tâm của cô bắt đầu lo lắng, ánh mắt bất giác nhìn về phía Bạch TửNhược, cô ấy cũng đã nghe, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô ấychứa đầy đau khổ.
Tim cô rối loạn. Mạc Lãnh Tiêu, anh bị sao vậy? Anh khiến cho người anh yêu bị tổn thương, anh không khó chịu sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà hàng to như vậy không có một ai mởmiệng nói chuyện, bốn người đều có suy nghĩ riêng, khiến hơi thở ngộtngạt lan tràn khắp nơi.
Những người khách khác ở một bên xem náonhiệt, không nhịn được bắt đầu chỉ trỏ, thì thầm với nhau, suy đoán mốiquan hệ của bốn người.
Quản lý nhà hàng chịu không được không khí quỷ dị như vậy, ho khan mấy tiếng, người phục vụ cầm micrô lên tiếng:”Hức, thật xin lỗi, mọi người có thể tới quầy tính tiền rồi, mọi ngườigiải tán ra đi ạ!”
“Cô bé, nhìn thấy chồng chưa cưới mà em khôngvui mừng sao?” Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015923/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.