Edit: Shinbi
“Không khóc nữa sao? Nếu không khóc nữa thì anh có thể đi rồi.” Buông cô ra, đưa tay thay cô sửa sang lại khăn quàng cổ.
Lông mi khẽ nhướng lên, cô thắc mắc hỏi: “Sao anh lại biết nơi này?”
Anh không nói, cúi đầu đem tầm mắt hạ xuống bản vẽ của cô.
Ngón tay thon dài trở nên trắng bệch, lật từng tờ giấy vẽ, lông mày dài khẽgiật: “Bạn học Mộ, em mới mười tám tuổi, tội gì phải bày ra dáng vẻ thâm trầm, phức tạp.”
Nhéo mặt của cô, tâm của Diễn Thần cơ hồ bị tổn thương.
Cô không vui, tuyệt đối không vui, anh có thể nhìn ra được sự đau khổ củacô, sự oán hận của cô, sự căm ghét của cô từ trong bức tranh kia.
Nhưng cô lại này đè nén tất cả cảm xúc tốt như vậy, tốt đến mức làm cho anh đau lòng.
Nếu như có thể, Diễn Thần anh sẵn lòng từ bỏ tất cả để đổi lấy một cuộc đời vô lo cho cô, nhưng. . . . . . Dù gia sản anh có nhiều đến mức nào cũng không có cách nào xoa dịu nỗi đau của cô.
“Em...Em hỏi anh sao lại ở nơi này?” Thanh Thần chăm chú nhìn anh, có chút không buông tha.
Anh vẫn không trả lời, chỉ nhìn bức tranh của cô: “Nếu như chỗ này dùng màu đậm một chút, hiệu ứng sẽ tốt hơn.”
“Diễn Thần!”
“Nghe thấy rồi, bạn học Mộ, anh không phải người điếc, em không cần phải lớntiếng như vậy đâu.” Diễn Thần vuốt vuốt lỗ tai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắnđộng lòng người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015915/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.