Khuỷu tay Lâm Sách chống lên tay ghế sa lon, tay chống cằm, nhìn chằm chằmkhuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ đối diện mình, trong mắt xinh đẹp đào hoahiện lên ánh sáng quỷ dị.
“Mạc Lãnh Tiêu tiên sinh thân ái, tôi nói, có phải anh yêu cô gái kia rồi hay không.”
Ngón tay đang gõ nhẹ bỗng dừng lại, Mạc Lãnh Tiêu tao nhã hất cằm lên, conngươi lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Sách, nhàn nhạt nhíu mày, không lêntiếng.
“Rốt cuộc anh định khi nào thì thả cho cô ấy đi?” Lông mày của Mạc Lãnh Duệ nhíu lại, anh thở dài với anh hai của mình.
Ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu lườm em trai đang ở bên cạnh, anh giật giật khóemiệng, trên gương mặt đẹp trai tàn khốc không có một chút ý cười: “Emnghĩ là anh sẽ thả cô ấy sao?”
“Anh hai.” Vẻ mặt Mạc Lãnh Duệcũng lạnh, giọng nói cực kì lạnh nhạt: “Cô ấy chỉ là một đứa nhỏ mới vừa tròn 18 tuổi, anh đã không yêu cô ấy, thì thả cô ấy đi. Cô ấy sẽ khôngchịu nổi những tổn thương do anh gây ra đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng khiến thân thể Mạc Lãnh Tiêu hơi ngừng lại, vẻ mặt bĩnh tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Duệ, tôi thấy cậu thật sự không biết một chút nào về anh hai của cậu cả.Chẳng lẽ cậu không phát hiện, mấy tiếng trước, ánh mắt của hai cậu nhìncô ấy đúng là không giống nhau.” Lâm Sách nhấp một ngụm cà phê thờ ơnói.
Mạc Lãnh Tiêu ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người của anh.
“Cái gì không giống nhau?” Giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015909/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.