Mở to mắt, Thanh Thần liền nhìn thấy anh đã tỉnh, chính mình còn nằm trong ngực của anh, vui sướng bỗng tràn ngập trong lòng.
Nhìn thấy anh đã tỉnh, như là anh đã tỉnh từ lâu và nhìn chằm chằm cô ngủ.
Vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa mặt anh, từ chóp mũi đến giữa cặp lông mày rậm, "Anh lại nhíu mày."
Cô thở dài, từ khi cô ấy trở về. Anh luôn nhíu mày, chưa bao giờ giãn ra, trong lòng anh, nhất định có rất nhiều chuyện.
Tâm, nao nao.
Trong lòng Thanh Thần, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng.
"Thay quần áo.' Anh dặn dò, bàn tay to trực tiếp giải khai nút áo ngủ của cô.
Hành động của anh, làm cho cô đỏ mặt, thân mình không ngừng lui về phía sau: "Em, em, em tự mình làm...."
Anh hừ lạnh một tiếng, coi như trả lời, lại đi thẳng vào phòng ngủ nối liền với phòng thay đồ.
Lúc anh đi ra ngoài một thân nhàn nhã, áo dệt kim đen, quần bò thanh nhàn,khác với ngày thường một bộ tây trang kém rất nhiều, lại vẫn làm mê lòng người.
Thanh Thần rủ mi xuống, người đã bị anh ôm vào lòng: "Lãnh?"
"Lãnh, anh......." Cô sợ hãi hô to, dùng tay ôm lấy cổ anh, mìm môi nhìn anh, trong mắt tràn đầy tố cáo.
Mạc Lãnh Tiêu ôm Thanh Thần xoay người, giọng điệu lạnh đạm như đòi mạng: "Em có ý kiến?"
"Kìa, em cũng không cần anh ôm em như thế." Cô nhăn mũi lại, trừng mắt.
Sắc mặt Thanh Thần khẽ biến trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015883/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.