"Chuyện đó....Lâm Sách, cô ấy, cô ấy làm sao vậy?"
Thấy Lâm Sách từ trong phòng đi ra, Thanh Thần hỏi trong giọng nói có chút lo lắng, cũng có chút xấu hổ.
"Không có chuyện gì." Lâm Sách lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp mà như không lặngnhìn khuôn mặt tiều tụy của cô gái trước mắt: " Chắc là do thời tiếtchuyển lạnh, bị cảm."
Khuôn mặt thay đổi thành mang ơn.
"... ..." Lâm Sách không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, đó là vì cô mà thở dài.
"Cô....." Nhìn Mộ Thanh Thần cúi đầu xuống, Lâm Sách nhíu chặt mi: "Sắc mặt cô trông thật khó coi, thân thể không khỏe?"
"Không có......" Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, cô có chút kích động, sợ anhnhìn thấu thân thể khác thường của chính mình: "Chỉ là gần đây không cókhẩu vị, sắc mặt không tốt lắm."
"A." Mí mắt cụp xuống, khóe miệng nhợt nhạt trả lời: "Không có việc gì là tốt rồi."
Cùng với Lâm Sách lại một nói một đáp, cho đến tận khi anh ấy rời đi, cô mới bước từng bước đến cạnh cửa.
____________________đường phân cách của nàng mèo________________
"Thu dọn đồ đạc, quay về biệt thự phía đông." Anh cúi người khẽ nói vào tai cô, ra lệnh.
Không phải anh đang đưa cô đến đây ở sao? Vì sao hiện tại lại muốn.... ....
Cô ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn anh.
Thân mình hơi cứng ngắt, đôi đồng tử xinh đẹp tràn đầy khó hiểu: "Vì...vì sao?"
"Không có vì sao." Bà đạo chặt ngang lòng tốt quan tâm của cô, đồng tử đen kia cô không thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015882/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.