"Em nói gì cơ?"
"Tôi nói" Tay Lộ Viễn Bạch nắm lấy góc áo lặp lại lần nữa: "Ba tháng nay ngài cứ coi như chơi đùa thôi."
Con ngươi màu đen của Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, có chút đờ ra không biết đối phương đang nói cái gì.
Chơi đùa thôi......
So với tuyệt tình thì càng giống một trò khôi hài hơn, dường như ba tháng trước kia của hai người giống như một trò đùa vừa nực cười lại vừa hoang đường, ngay cả hai bên đều không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó.
Những lời này nói ra hung hăng đâm mạnh vào trái tim Đoàn Dự, trái tim đau đớn như bị khoét toạc ra.
Khi còn nhỏ Đoàn Dự cũng thường xuyên nghe những loại lời nói như vậy, Đoàn Dự tuổi còn nhỏ mà trên lưng đã phải gánh vác niềm kỳ vọng lớn lao của gia tộc, gánh nặng trên người nặng đến mức ép anh không thở nổi, tựa như có thể giết chết anh đến nơi, nhưng nội tâm Đoàn Dự nhỏ tuổi đều tự mình vượt qua.
Trong một lần trên đường đi đến cuộc thi quốc gia anh đã gặp tai nạn, cũng may lúc ấy tài xế phản xạ nhanh, trán Đoàn Dự cũng chỉ bị trầy một chút ngoài da.
Tuy rằng thương tích khá nhẹ, nhưng bóng ma tâm lý trong đầu cũng không thể xóa bỏ trong một khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì bị tai nạn phải đến bệnh viện nên anh không thể đến cuộc thi, cha anh biết tin liền vội vã chạy tới.
Đó là lần đầu tiên Đoàn Dự gặp lại cha mình từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579410/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.