Trong lời nói lạnh nhạt không mang theo một phần tình cảm, do chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ quan trọng, nên hiện tại đều là thân bất do kỷ.
Nhớ lại ký ức ngọt ngào kia chỉ khiến Lộ Viễn Bạch vừa cảm thấy chua xót lại vô lý.
Không có người nào nực cười như khi cậu 18 tuổi.
Ngu dốt vô tri, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa mà lớn lên, chưa thấy qua cuộc sống gian khổ liền cảm thấy tất cả mọi thứ ở trên thế giới này đều là tốt đẹp.
Cậu căm ghét và phiền chán bộ dáng yếu đuối, dù cho đó là bộ dáng của cậu lúc 18 tuổi.
Nếu ông trời cho cậu một cơ hội nữa, cậu tuyệt đối sẽ không trở lại tuổi mười tám, dù cho khi đó cậu cho rằng thế giới này tràn đầy hạnh phúc tốt đẹp.
“Tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi giấu giếm tiếp.”
Thanh âm nói chuyện của Lộ Viễn Bạch rất nhẹ rất suy yếu.
Trên đầu quấn đầy băng vải màu trắng, trên khuôn mặt trắng nõn không có chút hồng hào nào, một đôi mắt hoa đào nửa rũ tựa như nói một câu vừa rồi khiến cho cậu cực kỳ mệt mỏi.
Lời nói cùng với trạng thái hiện tại, làm cho cả người Lộ Viễn Bạch nhìn qua thật đáng thương.
Làm nghề y hiển nhiên có tấm lòng cảm thông, bác sĩ bây giờ nhìn thấy người bệnh dựa vào đầu giường, trong thoáng chốc nội tâm cũng vô cùng rối rắm.
“Lộ tiên sinh cùng Đoàn tiên sinh không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579408/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.