Từng cơn đau của bệnh tật khắc dấu và tứa máu lên cơ thể của Tiết Nhiên Ly. Những ngày đầu thì còn tốt một chút, nhưng có lẽ vì vừa mới sinh con xong, sức đề kháng của cô càng yếu đi, mầm bệnh bộc phát thật nhanh, chớp mắt liền hủy hoại sức khoẻ của cô.
Còn nhớ ngày đầu cô chuyển tới Minh Thành, trên tay chỉ xách theo chiếc túi nhỏ, bên trong đựng quyển nhật ký vài bức hình nhỏ và lặt vặt mấy món linh tinh, chút tiền phòng thân.
Riêng điện thoại thì cô đã bỏ lại nhà họ Mã. Chắc hẳn sau khi mọi người phát hiện cô biến mất, họ sẽ gọi đến điện thoại cháy máy luôn mất. Chỉ nghĩ đến thôi, cô bất giác muốn cười sự trớ trêu ấy nhưng lại chẳng thể cười nổi.
Tiết Nhiên Ly ngồi ở ghế đợi trong sảnh chờ tàu lửa, lục lọi trong túi tìm quyển nhật ký, rồi nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của Lý Nguyệt Vãn và dùng điện thoại công cộng gọi tới.
- Vãn hả? Tớ là Nhiên Ly đây, cậu có thể tới trạm tàu hoả ở XxX rước mình được không?.... Ừm, tớ đợi cậu.
Tiết Nhiên Ly cúp điện thoại, cũng may từ Tây Đô tới Minh Thành tốn khá lâu, nhưng cũng vừa lúc bảy giờ sáng. Cô còn nghe Lý Nguyệt Vãn hay kể, bệnh viện dưỡng lão mà cô ấy đang làm thì cách nhà cô ấy không đến mười phút, thời gian vào làm thì tới chín giờ mới chấm công. Vẫn may còn chút thời gian để sắp xếp....
Ngồi đợi khoảng hơn hai mươi phút, Lý Nguyệt Vãn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-lam-vo-ke/2972844/chuong-94.html