Trước mắt Kình Hân sắp phải đối diện với Hàn Nguyên Linh và mẹ mình. Cô đứng lững lờ trước ngưỡng cửa, phân vân mãi không bước vào.
Mặc dù cô đang trong bộ dạng của Hàn Nguyên Hạ, nhưng cô vẫn không dám nghĩ, việc đối mặt với hai người họ bây giờ là một quyết định sáng suốt.
Cô chắc chắn sẽ không thể nào trả lời cho các câu hỏi vì sao của hai người bọn họ nếu bị phát hiện mình đóng giả Hàn Nguyên Hạ.
Nhưng ngay khi cô quyết tâm muốn bước vào, phía sau lưng lại có một dị vật cứng đâm vào sống lưng.
Là một cây súng.
“Không được nhúc nhích và mau đi theo tôi.”
“Các người lại là ai?”
“Đừng hòng ba hoa.”
“…”
Kình Hân không dám nói gì, trong tay người kia có súng, đấu với súng thì dù cô có giỏi cách mấy cũng không thể đối chọi bằng tay không.
Cô được người kia ném vào trong một khoang xe rộng, khoang chứa thực sự rộng, nó chứa được bên trong còn có người chờ cô tới nói chuyện.
“Trông thì Hàn Nguyên Hạ, lại rất Kình Hân nhỉ?”
Cô ngẩng đầu nhìn ông ta, quả nhiên là Ninh Thành đã tìm đến. Thật may vì hiện chỉ có mình cô bị bắt thôi.
“Thì sao? Ông định bắt Hàn ư? Nhưng thật tiếc, tôi là Kình Hân.”
“Không hẳn, bây giờ tôi lại muốn bắt cô.”
“Muốn giết tôi như lần trước?”
Dù có biết trước bản thân có khả năng cao sẽ bỏ mạng ở đây nhưng Kình Hân lại không hề hoảng sợ, trái lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758649/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.