Kình Hân tháo mắt kính xuống, chân bước nhanh vào trung tâm thời trang hạng sang nhất thành phố này.
Nhân viên ở đây không nhận ra cô là vị tiểu thư nhà nào, không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo quan sát. Dù cô ăn mặc rất sành điệu, đồ trên người cũng giống đồ hiệu, nhưng bọn họ có mắt nhìn lại không chắc chắn.
Trong thành phố này chỉ cần là người giàu, chắc chắn đều đã từng đến đây để đặt lễ phục, trang sức. Nhân viên được tuyển vào đây làm công việc phải nhớ mặt người, nhất định bọn họ phải nhớ mặt để phục vụ khách hàng thật tốt. Còn những người không tên tuổi gia thế, không đáng để bọn họ để tâm cũng như đáng nhác đến.
Bọn họ có vẻ như chưa tìm được một thái độ phù hợp để phục vụ cho cô.
Trái lại, một vị tiểu thư khác khi vừa mới bước vào lại gây đến sự chú ý rất lớn, mấy cô nhân viên nữ liền quay ngoắt thái độ, ríu ra ríu rít chạy tới phục vụ như vớ được vàng.
“Trương tiểu thư! Lâu rồi không đến, chúng tôi tưởng cô quên mất chúng tôi rồi chứ!”
Trương Tiểu Liên hếch cằm, đi thẳng đến chỗ ghế ngồi ngay cạnh Kình Hân. Kình Hân không để tâm, cô vẫn đang xem sản phẩm nào vừa mắt để mình vứt tiền.
Trương Tiểu Liên ngồi xuống, vắt chân ngạo mạn, nhìn bọn họ bằng một nửa con mắt.
“Ý gì đây? Nói tôi không có tiền nên bây giờ mới tới à?”
Sợ rùa vàng tức giận, bọn họ dè dặt hết lòng nịnh bợ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758641/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.