Ăn xong thì cả hai đứng dậy, anh trả tiền cho người ta còn tôi thì đứng ở cửa đợi, bước ra bên ngoài, dòng người vẫn vội vã như thế, cuộc sống này vẫn cứ khắc nghiệt như thế. Giữa những con người đang đi ở ngoài đường kia thì có biết bao nhiêu người giống với hoàn cảnh của tôi? Vốn dĩ cuộc sống này đã không có khái niệm cho từ công bằng, có những người vùng vẫy cả đời chẳng gặp được may mắn. 
Bước chân người đàn ông bên cạnh chậm hơn lúc trước, tôi chẳng cần đi quá nhanh cũng có thể theo kịp. Phía trước người ta bán kẹo bông, tôi nắm lấy cánh tay của anh rồi đòi anh mua cho. Anh chẳng ngần ngại ném cho tôi một cái nhìn chán nản. 
- trẻ con. 
- nhưng tôi muốn ăn. 
- mấy cái đó toàn đường hóa học. 
- Nhưng nó ngon. 
- không tốt cho sức khỏe. 
- anh là bác sĩ à? 
- không phải nhưng đủ kiến thức để hiểu. 
- tôi ăn chứ anh có ăn đâu? 
- Cô là người của ai? 
- của ai cái gì cơ chứ? 
- cô ăn vào lỡ có chuyện gì thì ai thay cô hoàn thành hợp đồng? Ai sinh con? 
- anh cũng có đồng ý sinh con đâu cơ chứ. Chạm vào anh còn khó nói gì đến sinh con. 
- Khi nào trở về nước chúng ta sẽ lên kế hoạch. 
- chuyện này không phải đơn giản đến mức thực hiện ở đâu cũng được hay sao? Anh có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế không? 
- đơn giản? 
- Đúng vậy, có gì phức tạp đâu cơ chứ. Đừng có nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404904/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.