Ai đó cho tôi sức mạnh để tôi rút ngay cái giày phi thẳng vào người đi phía trước tôi đi. Cậy chân dài thì đi nhanh để cho người khác lẽo đẽo chạy theo sau như cún con thế này à? 
- Đồ xấu xa, anh đứng lại cho tôi. 
Gào thét cả mấy phút đồng hồ anh ta không ý kiến, ấy vậy mà tôi vừa nói anh ta là đồ xấu xa thì anh ta lập tức dừng lại, còn vô cùng hào phóng tặng thêm cho tôi một cái nhìn lạnh sống lưng nữa. Nhiều lúc tôi cảm thấy người đàn ông ở bên cạnh mình không chỉ đơn giản là một boss. Mà tôi cũng không biết nữa, cũng có thể do bề ngoài lạnh lùng của anh ta khiến cho tôi liên tưởng đến những băng đảng xã hội đen. 
- anh đi chậm một chút thì chết à? 
- cô nên chịu khó vận động đi. 
- chẳng qua do chân ngắn một chút thôi. 
- cao hơn 1,6 mà chân vẫn còn ngắn? 
- chứ dài với ai, anh nhìn anh xem, chân dài hơn tôi cả chục phân ấy chứ. Đi dạo phố chứ có phải đi ăn cướp đâu mà phải đi nhanh. 
- còn nhiều việc. 
- Tôi đói rồi. 
Thế rồi tôi nắm tay anh ta kéo vào một quán ăn ngay bên đường, mặt anh ta lúc này còn nhăn nhó hơn khi nãy. 
- Sao ăn ở ₫ây? 
- ăn ở đây thì làm sao? 
- không quen. 
- anh không ăn ở nhà hàng một bữa cũng không chết đâu. Thử sống cuộc sống cùa một người bình thường một ngày xem, biết đâu anh lại không muốn làm chủ tịch nữa cũng nên. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404903/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.