Tôi tỏ vẻ buồn rầu rồi nói với bà ấy.
- con thất học, mồ côi từ bé nên chẳng được giỏi giang giàu có. Nhưng bù lại con ham học hỏi, hy vọng thời gian tới sẽ được mẹ bảo ban.
Nghe tôi nói vậy thì bà ấy bĩu môi thêm một phát.
- tôi nào có dám dạy bảo gì cô, không chừng lại mang tiếng ác, người ta lại bảo tôi cậy làm mẹ chồng bắt nạt con dâu.
Hai cái chữ "người ta" này sao nghe nó chua thế nhỉ. Mà "người ta" ở đây chắc chắn là Lâm rồi. Dù biết mười mươi như vậy nhưng tôi vẫn giả ngu.
- ấy chết, phận làm con cái được bố mẹ bảo ban ấy chính là niềm hạnh phúc. Kẻ nào ăn nói linh tinh con nhất định sẽ nói với anh Lâm xử lý. Tuyệt đối sẽ không để bọn xấu xa lợi dụng cơ hội chia rẽ tình cảm.
- gớm, cô mà cũng biết điều ấy cơ à. Tôi có lòng tốt nên mới nói cho cô biết. Đừng có tin tưởng quá, không có ngày rồi cũng sẽ bị đuổi đi thôi.
Lại là cái chữ bị đuổi này, nghe sao nó lại ngang tai đến mức ấy không biết. Đang định nói thêm với mẹ chồng vài câu thì cô giúp việc đi ra mời vào ăn sáng. Nói không phải gì đâu chứ ăn uống ở cái ngôi nhà này thà không ăn còn hơn. Người nào người nấy mỗi bữa chỉ ăn tầm vài chục hạt cơm, xong ăn cái gì cũng nhỏ nhẹ. Đối với họ đó là thưởng thức đồ ăn, là tao nhã, nhưng đối với tôi thì chẳng khác nào cực hình. Chỉ có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404893/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.