Tô Thu Vũ tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Đêm qua vì ôm hôn Trần Uy Bằng nên cô không dám về phòng mình, sợ Tiểu Lâm Kiệt ngửi được mùi mà tỉnh giấc, cô biết thằng bé rất nhạy cảm.
Chính vì không dám về nên cô ngủ cùng phòng với Trần Uy Bằng. Hai người lần nữa nằm cùng một chiếc giường, cô có chút lo lắng. Nhưng Trần Uy Bằng không làm gì, cả đêm chỉ ôm cô, ngửi mùi hương hoa nhài nhè nhẹ trên cơ thể của cô. Cho đến lúc này anh vẫn còn ôm cô mà ngủ, tay vẫn không chịu nới lỏng, anh sợ cô giống đêm đó lại bỏ đi.
Tô Thu Vũ cố gạt tay anh ra, cô quay lưng thì có chút ngẩn ngơ. Bộ dạng khi say giấc của anh còn đẹp hơn bình thường. Cô muốn rời khỏi giường, nhưng cái người kia cứ ôm chặt.
"Đừng vội...ngủ thêm lúc nữa" Anh đem cô ôm chặt vào lòng.
"Trần Uy Bằng, đừng lộn xộn, mau cút ra!"
Trước sự phản đối kịch liệt, anh có muốn cũng không thể ôm cô lâu chút. Tô Thu Vũ hừ lạnh rời khỏi giường, cô bước ra cánh cửa phòng nhanh chóng đóng "rầm" lại khó nghe.
Bây giờ mới 5 rưỡi sáng, Trần Lâm Kiệt chưa tỉnh dậy.
"Thật may" Tô Thu Vũ bắt tay chuẩn bị đồ ăn sáng, đã lâu cô không nấu ăn. Nói thật Trần Lâm Kiệt rất thích căn bếp nhỏ của cô. Tô Thu Vũ cũng thích căn bếp của mình, được Trần Lâm Kiệt sửa sang lại thì càng thích. Cô bắt đầu bận rộn, xào xào nấu.
Trần Lâm Kiệt dụi mắt bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-thieu-gia-ma-ca-rong/2939465/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.