Hạ Dĩnh băng bó qua loa vết thương cố gắng nhịn đau vào bếp chuẩn bị bữa tối, nếu không có Tống Hạo Nhiên ở nhà cô sẽ đi ngủ luôn.
Lúc cô đi học ở nhờ nhà cô ruột hàng ngày phải xem sắc mặt của người nhà mà làm việc, vì vậy cô hiểu rõ đạo lý ở nhờ nhà người ta thì không được lười biếng.
Nấu xong một bàn đồ ăn Tống Hạo Nhiên và ông nội Tống vẫn chưa ra Hạ Dĩnh không dám gọi chỉ im lặng đợi.
Thêm một lúc Cửa phòng sách cuối cùng cũng mở Hạ Dĩnh đứng dậy đi tới trước mặt hai người.
"Cháu chuẩn bị cơm tối rồi anh và ông qua ăn đi ạ."
Tống Chính Vĩ nhìn Hạ Dĩnh dáng vẻ điềm đạm ngoan ngoãn của cô làm ông có thiện cảm, nếu đổi lại là cô gái khác chỉ sợ đã khóc lóc ầm ĩ làm gì còn nghĩ tới chuẩn bị cơm cho bọn họ.
"Được rồi ăn cơm thôi."
Tống Chính Vĩ nhàn nhạt lên tiếng.
Cả bữa ăn Hạ Dĩnh đều im lặng không lên tiếng, Tống Hạo Nhiên thấy cô như vậy trong lòng có một tia thương xót.
Một bàn ăn lớn như vậy mình cô chuẩn bị hôm qua vừa mới phá thai hôm nay đã phải vất vả nấu ăn, lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ của anh, bị thương cũng không dám ầm ĩ.
"Hạ Dĩnh cháu nấu ăn rất ngon."
Tống Chính Vĩ không tiếc lời khen Hạ Dĩnh cơm cô làm rất hợp khẩu vị của ông, tay nghề ngon hơn người làm trong Tống gia nhiều.
Ăn xong Hạ Dĩnh muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-yeu-xin-tha-thu/2896678/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.